
ấy cũng có mặt ở đây tối nay. Anh ấy vẫn vậy,
cử chỉ dịu dàng và ánh mắt buồn thẳm giống y như trước đây, anh không thay đổi
gì cả, và cô cũng không thay đổi gì cả...
Thật bất ngờ, cũng đã hơn hai năm rồi...
Anh Vũ lắc đầu cố gạt đi những hình ảnh khó chịu vụt qua,
cô bé mím chặt môi. Đã là quá khứ rồi. Hãy quên đi. Hôm nay cô tới đây để dự
sinh nhật của Leo chứ không phải để nhớ lại quá khứ...
-Khiêu vũ cùng tớ nhé, Anh Vũ ?
Đột nhiên Leo cầm tay cô bé mỉm cười, khuôn mặt cậu đẹp tựa
như một thiên thần phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm trong veo của cô bé, trong
bộ đồ trắng tinh này, Leo thật giống một thiên thần. Dịu dàng và đẹp đẽ...
-Xin lỗi Leo, nhưng tớ không biết khiêu vũ. Anh Vũ nhìn cậu
thành thật, cô có bao giờ đi đến những buổi tiệc như thế này đâu mà biết khiêu
vũ chứ.
-Không sao, tớ sẽ dạy cậu.
Nói rồi không để Anh Vũ có ý kiến, cậu cầm tay cô bé kéo
ra giữa sân, những ánh đèn lung linh từ dưới hồ phản chiếu lấp lánh khắp nơi, mọi
người vẫn say sưa hòa mình vào điệu nhạc. Anh Vũ bước đi thật nhẹ nhàng theo từng
bước chân của Leo, không biết tại cậu quá giỏi hay vì Anh Vũ sáng dạ mà từ lúc
bắt đầu, hai người lướt đi rất nhẹ nhàng, những cánh hoa hồng xanh trên mái tóc
Anh Vũ khẽ chao động...
-Huýt...huýt...Nhảy đẹp lắm Anh Vũ ! Trông cậu giống con
bồ nông múa ba lê lắm!!!!
Cát Cát nhìn theo hai người mỉm cười, Anh Vũ thì liếc nó
căm ghét, cô như vậy mà nó dám nói là bồ nông? Mà bồ nông là loài chim quái quỷ
gì? Rồi cô giật mình, không biết Anh Vũ có nhìn nhầm hay không mà cô thấy thức
ăn trên bàn trước mặt Cát Cát đã vơi đi quá nửa. Minh Nhật thì đang bị một đám
tiểu thư vây quanh, có lẽ tại vẻ đẹp trai, thanh tú của cậu, nhìn Cát Cát với
đôi mắt khẩn thiết cậu lắp bắp:
-Lớp trưởng ! Cứu tớ !
-Gọi chị hai đi, chị sẽ cứu em! Cát Cát cười bá đạo, tiện tay cầm ly rượu bên
cạnh lên uống, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng. Minh Nhật nhìn nó mếu máo, Cát Cát
say rồi, nhưng sao say rồi mà nó vẫn đáng ghét thế nhỉ, bạn bè gặp nạn mà còn đứng
đó vô tư uống rượu…
Anh Vũ và Leo bật cười.
-Hai đứa ngốc !
Nhưng đột nhiên mọi ánh sáng trong tòa biệt thự tắt vụt
đi, hình như là bị cúp điện, những cặp trai gái đang khiêu vũ xôn xao lên với vẻ
thất vọng. Leo vẫn nắm chặt tay Anh Vũ và kéo cô đi theo từng bước nhẹ nhàng.
Không còn điện, không còn nhạc, nhưng cậu vẫn không dừng lại. Anh Vũ cũng không
biết phải làm gì trong hoàn cảnh này, bước từng bước nhịp nhàng theo cậu, cô bé
ngước lên hỏi nhỏ:
-Leo ! Cậu định cứ khiêu vũ như thế này sao ?
-Ừ ! Leo vẫn kéo cô bé từng bước chậm chậm theo mình.
-Không có ánh sáng điện, không có nhạc, vậy mà cậu vẫn nhảy
được, cậu lạ thật đấy !
Anh Vũ nói với giọng trong trẻo, nhẹ nhàng, Leo hơi ngơ
ngác. Khi nãy dưới ánh điện sáng rực cậu đã thấy Anh Vũ rất dễ thương rồi. Bây
giờ dưới ánh trăng bạc cô bé còn xinh đẹp đáng yêu hơn khi nãy gấp bao nhiêu lần.
Kéo sát Anh Vũ lại gần mình hơn, Leo mỉm cười thì thầm vào tai cô:
-Tại cậu không biết thôi, có một bản nhạc đặc biệt mà chỉ
mình tớ nghe được, chỉ cần có nó tớ có thể cùng cậu khiêu vũ cả đời ! Leo mỉm
cười, bản nhạc mà cậu nói đến đã bắt đầu kể từ khi Anh Vũ gặp cậu, và bây giờ
nó vẫn chưa dừng lại…
Anh Vũ không thể
hiểu những gì Leo nói, cô bé vẫn bước từng nhịp theo cậu, nhưng một giây không
tập trung, cô hơi lạc bước, đôi giày cao gót của cô bé loạng choạng khiến cô mất
thăng bằng ngã về phía sau. Leo vội giữ cô lại, nhưng đúng lúc này cậu lại bị
hai đứa ngốc Cát Cát và Minh Nhật không biết ở đâu lao tới tông vào, thế là cả
hai bị hất thẳng xuống hồ nước phía sau Anh Vũ...
5 giây sau…
-Ặc…
Ngoi lên hít thở vội bầu không khí căng lồng ngực, Anh Vũ
và Leo nhìn nhau bật cười, đây là hậu quả của hai đứa ngốc cứ lao vào khiêu vũ
khi không có ánh điện đây mà, ánh trăng bạc trên trời soi bóng sáng rực xuống mặt
hồ, và trong ánh trăng in đáy nước đó, Anh Vũ và Leo là hai nửa của mặt trăng
tròn, mọi thứ xung quanh yên ắng một cách kì lạ, một cơn gió nhẹ thổi qua mang
theo mùi hương hoa hồng xanh.
-Người Lào có tục lệ hắt nước lên người để cầu may. Có lẽ
tớ và cậu sắp gặp điềm may đó. Leo gượng cười gạt vạt tóc đỏ phủ trên mặt.
- Người ta chỉ té nước lên người thôi, còn cậu và tớ thì
bị ném thẳng xuống nước luôn. Có thể loại may mắn như thế này sao…Anh Vũ mỉm cười
thở dài.
-Còn sống không vậy? Anh Vũ, Leo !
Cát Cát và Minh Nhật vội đi lại đưa tay kéo hai người
lên, cả hai đều ướt sũng như chuột. Hai tên nhóc hậu đậu này, rõ ràng khi nãy tụi
nó cố tình hất hai người xuống hồ, mai phải cho tụi nó một trận mới được...
-Hắt..xì...!!!!
Khi đã an tọa trên bờ, cô bé thấy mọi người đã tản ra đi
về nhà. Vì cúp điện hơi lâu nên buổi tiệc cũng đã chấm dứt. Anh Vũ ôm hai tay
vào người run cầm cập, trời đêm đã lạnh mà còn bị ướt thế này, thật xui xẻo. Đột
nhiên, một chiếc áo vét đen được khoác lên người cô bé, có một người trong dòng
người đi ra dừng lại bên cạnh cô. Anh Vũ hơi ngước lên. Anh Khôi đang mỉm cười
với cô, đôi mắt đen thẳm dịu dàng:
-Cận thận kẻo bệnh đ