
ch, Leo bị vây quanh bởi
đám đàn em trên trường và mấy cô gái nhà giàu, nhưng cậu vẫn đưa mắt khắp nơi
tìm ba đứa bạn thân của mình, và cậu mỉm cười khi thấy cô gái mặc bộ váy xanh
dương nhạt cũng đang mỉm cười vẫy tay với cậu.
-Cám ơn mọi người đã tới đây dự buổi tiệc mừng sinh nhật
của cậu Hoàng Hạ Phong hôm nay !
Người dẫn chương trình lên tiếng. Những âm thanh ồn ào bắt
đầu lắng xuống. Và sau những lời chúc dài dằng dặc, nhạt nhẽo là đến tiết mục tặng
quà cho nhân vật chính, dường như ai cũng háo hức với tiết mục này. Những món
quà đắt giá được đưa ra phía trước như muốn phô trương địa vị và tiền tài của
những kẻ tới đây đêm nay: xe hơi, laptop hiệu, mỗi món quà trị giá ngang ngửa với
một gia tài chứ không ít...
Ba đứa nhóc nhìn nhau choáng váng, so với những vị tiểu
thư công tử ở đây thì họ tỏ ra lạc lỏng quá. Vì đứa thì làm hỏng quà, đứa làm mất
quà, tình cảnh thật thảm hại mà. Nhưng hai đứa bạn của Anh Vũ không tỏ ra gì là
lúng túng cả, họ không quan tâm đến cách nhìn của người khác với mình, Cát Cát
bước lên trước mỉm cười thật tươi:
-Chúc mừng sinh nhật cậu, Leo ! đây là những bông hoa tớ
trồng được trong vườn, hi vọng là cậu thích nó !
Leo đưa tay đón lấy bó hoa dập nát hơi ngạc nhiên, sao mấy
bông hoa lại thảm hại thế này. Hôm nay là sinh nhật cậu mà nhỏ bạn này cũng
không tha cho cậu sao? Cậu nhớ suốt tuần nay cậu đâu có làm gì đắc tội với nó,
hay cậu đã lỡ dại chọc giận nó vào tuần trước đó…hay trước đó nữa…
-Cám ơn lớp trưởng. Leo mỉm cười trước những ánh mắt xoi
mói của đám bạn xung quanh, vài tiếng xì xào lại nổi lên.
-Leo ! Nhân dịp sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng cậu một bài hát
mà tớ thích nhất !
Đến lượt Minh Nhật, cậu bước lên sân khấu giành chiếc mic
của anh chàng MC vui vẻ, cậu đã làm mất quà tặng Leo, đành phải gỡ gạc lại bằng
cách này vậy, ai cũng tặng quà cho Leo mà cậu không tặng gì thì cũng thấy kì,
và nhờ có khuôn mặt đẹp trai của mình mà cậu cũng nhận được khá nhiều sự cổ vũ của mấy cô gái bên dưới, tất cả mọi
người đều hướng lên sân khấu chờ đợi...
@#%^&&*(()()))__*&%$#@.....
Và 10 giây sau khi cậu cất tiếng hát, mọi người đều bịt
chặt tai hét lớn:
-Xuống đi !!!!
Anh Vũ và Cát Cát thở dài, thằng ngốc này bày trò gì thế
không biết, thật mất mặt quá, bây giờ thì cả ba đứa nhờ cậu mà đã trở nên rất nổi
tiếng trong bữa tiệc rồi...Minh Nhật lủi thủi bước xuống nhìn hai cô bạn với vẻ
thất vọng, mọi chuyện không theo dự tính gì cả...
-Cám ơn món quà độc đáo của cậu, Minh Nhật ! Ấn tượng lắm
! Leo nhìn thằng bạn hơi xanh mặt, cậu có cảm giác như vừa nghe thấy tiếng con
gì gào rống rất là thảm thiết. Không biết bài hát nó mới trình bày là gì? Nhưng
nội dung chắc là thể hiện nổi đau của mấy con heo bị đưa đến lò mổ…
Thấy hai cô bạn thân nhìn mình thở dài, Minh Nhật đỏ mặt
lúng túng:
-Xin lỗi hai cậu, tớ thất bại rồi.
Và hai người quay sang Anh Vũ hi vọng, chỉ còn món quà của
cô bé là chưa tặng, đó là chiếc bánh kem do chính tay Anh Vũ chế biến, nhưng so
với những món quà sang trọng đắt tiền ở đây thì nó quá lạc lõng, cô bé nhìn hộp
quà màu xanh dương trên tay hơi lưỡng lự:
-Không biết tớ có nên tặng chiếc bánh này cho Leo hay
không nữa, cậu ấy đã có chiếc bánh kem 10 tầng rất hoàng tráng rồi...
-Cậu đừng nói thế. Leo là bạn thân của chúng ta, chúng ta
tới để mừng sinh nhật của cậu ấy, Anh Vũ đừng xem trọng vấn đề vật chất làm gì.
Chỉ cần là quà cậu tặng, tớ tin dù là gì thì Leo cũng sẽ vui lắm. Minh Nhật mỉm
cười nhìn cô bé khích lệ.
-Đúng đó Anh Vũ, đem tới tặng cậu ấy đi !
Cát Cát đẩy vai Anh Vũ lên, cô bé mỉm cười nhìn hai người
bạn gật đầu, tiến về phía Leo. Anh Vũ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, đã đến
đây rồi, lấy hết can đảm lên tặng quà cho cậu ấy vậy. Nhưng có một điều Anh Vũ
không ngờ tới. Ngay khi mới bước đi được vài bước thì có một tên con trai cũng
đi ra và va mạnh vào người Anh Vũ, vì không quen với đôi cao gót nên cô bé loạng
choạng ngã xuống đất, và hộp quà xanh dương rơi xuống, bung nắp, hẳn nhiên chiếc
bánh kem cũng bị vỡ nát...
-Đi đứng kiểu gì thế, không có mắt hả ?
Tên vừa đụng vào Anh Vũ quay sang quát lớn, rõ ràng tên
này cố ý đụng vào người cô mà, Anh Vũ nhìn chiếc bánh kem, nó đã nát bét dưới đất,
vài trái dâu dính kem trắng vung vãi, bức tượng kem hình cậu nhóc có mái tóc đỏ
được phỏng theo khuôn mặt của Leo cũng đã tan tành. Đôi mắt Anh Vũ hơi thất vọng
và có gì đó từ mắt cô nhòa ra, cay xè. Thành quả cả một buổi chiều của cô để
làm vui lòng người bạn thân thế là hết...
-Này cậu kia, rõ ràng cậu đụng vào bạn tôi mà còn dám
quay sang trách cô ấy sao ? Minh Nhật đi lại đỡ Anh Vũ lên nhìn kẻ trước mặt bực
bội.
-Mày nói gì ? Con nhỏ này đụng vào người tao, còn làm dơ
cả ống quần của tao nữa mà tụi mày còn dám ý kiến à ? Tụi mày có biết bộ đồ này
mắc thế nào không ? Nó là hàng hiệu đó, hàng hiệu mua bên Pháp đó, bán con nhỏ đó đi
cũng chưa chắc đã mua được đâu...Hừ, đúng là bực mình mà, ai lại mời cái bọn
nghèo mạt này đến đây không biết...
Tên này vừa lẩm bẩm vừa định quay đi thì đã