Snack's 1967
Điều Kiện Của Ma Vương

Điều Kiện Của Ma Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323273

Bình chọn: 9.00/10/327 lượt.

n nhợt nhạt, hầu như trong suốt, mái

tóc dài buông lỏng trên gối trắng càng nổi lên vẻ đen mượt đặc biệt.

Anh nắm tay cô như muốn truyền thêm hơi ấm của mình cho cô, sưởi ấm

băng giá tồn tại trong sâu thẳm trái tim cô nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy một tình cảm ấm áp. Anh run run nắm lấy tay cô.

Cô đã mang thai đứa con của anh, anh rất ngạc nhiên, vui mừng cùng

tức giận bởi tin đó. Cùng cô hơn một tháng, anh không bao giờ dùng biện

pháp an toàn, chả trách cô lại đang ấp ủ đứa con của anh một lần nữa,

anh rất vui. Chết tiệt, cô không nói cho anh, cô lại bí mật bỏ đi cùng

với sinh linh bé nhỏ của hai người mà không cho anh biết!

Vũ Đồng từ từ mở mắt ra, ánh sáng chói của đèn huỳnh quang khiến đôi mắt cô nheo lại một chút.

“Đây là đâu?”- Cô yếu ớt hỏi.

Kính Hoài thấy cô tỉnh dậy mới hoàn toàn thoải mái. “Đây là bệnh viện, em đã bị ngất.”- Anh trả lời nhẹ nhàng.

Vũ Đồng nghiêng đầu tập trung nhìn vào người nói. Ý thức của cô vẫn

còn đôi chút hỗn loạn, mơ hồ nhưng khi cô thấy Kính Hoài ngồi bên mép

giường thì ngay lập tức sắc mặt cô biến đổi.

Cô chỉ nhớ vào thời điểm đó cô đã cực lực tranh luận với anh rồi sau

đó cô không có cảm giác gì nữa, cơ thể trở nên vô lục. “Tôi bị ngất, tất cả là lỗi của anh!”- Cô phẫn uất tố cáo.

Kính Hoài lặng ngắm đôi má nhợt nhạt của cô, chiếc miệng phấn hồng

hơi mím lại thêm đôi mắt tức giận đang nhìn anh. Cô ấy đôi khi giống hệt trẻ con làm anh thấy rất buồn cười và có chút tiếc nuối.

“Anh thừa nhận rằng anh đã xúc phạm em nhưng em không nên giấu chuyện em đang mang thai.”- Giọng nói nhẹ nhàng của anh làm tim cô đập chậm

lại một nhịp.

Vũ Đồng há hốc miệng ngạc nhiên, không chớp chớp mắt quay sang nhìn chằm chằm vào anh.

Hơn ai hết, Vũ Đồng chán nản vô cùng tận. Cô không bao giờ mong đợi

có đứa trẻ này một mình, hơn nữa Kính Hoài là một người có tính sở hữu

mạnh, anh sẽ không bao giờ từ bỏ đứa con của họ.

“Anh biết từ bao giờ?”- Cô ngượng ngùng hỏi. Thường thì anh sẽ giận dữ thay vì là một người hiền lành, tốt đẹp như thế này?

“Anh chỉ mới biết khi bác sĩ nói với anh.”- Kính Hoài lặng lẽ cẩn

thận quan sát những thay đổi tinh tế cùng các biểu hiện trên khuôn mặt

của cô.

“Bao lâu thì cô mới cho tôi biết? Hay không bao giờ cô muốn cho tôi

biết?”- Giọng điệu của anh khắc nghiệt dần lên và trở nên sắc bén.

“Đó là rắc rối không cần thiết của tôi, anh không cần biết.”- Cô trả lời một cách thiếu thận trọng và cứng đầu.

“Rắc rối không cần thiết? Con tôi là một rắc rối không cần thiết?”- Kính Hoài nén giận.

Vũ Đồng im lặng, biểu hiện của anh luôn khiến cô cảm thấy anh luôn

luôn ẩn chứa sự giận dữ trong lòng và cô không biết làm thế nào để đối

mặt với cơn thịnh nộ của anh.

“Cô có biết cô ngu ngốc như thế nào không? Cô có nguy cơ sẩy thai đó!”- Cuối cùng anh không thể không mắng cô.

“Đừng có mắng tôi! Tôi không biết lại nghiêm trọng như thế, tôi nghĩ

nó chỉ là triệu chứng khó chịu của thời gian đầu mang thai.”

Cô trả lời một cách ân hận.

“Cô nghĩ à? Cô coi sinh mạng của đứa bé như trò trẻ con! ? Cô căn bản vẫn ảo tưởng rằng có thể một mình ở Đại Liên (một thành phố lớn ở Liêu

Ninh- dịch giả) nuôi dạy con trong khi không có nhiều thời gian để chăm

sóc chính bản thân mình à!!”- Anh chỉ trích nặng nề.

Vũ Đồng không có bất kỳ biểu hiện gì để bác bỏ cáo buộc của anh. Anh

đã đúng, cô cần phải chú ý tới tình hình sức khỏe của mình hơn. Nếu đứa

bé có bề gì thì cô thực sự sẽ hối hận cả cuộc đời mình! Ý nghĩ đó khiến

nước mắt cô bất giác lăn dài trên má.

Kính Hoài vì nhìn thấy nước mắt cô mà có một chút mềm lòng. Anh chỉ

muốn hù dọa cô một chút để cho cô biết mức độ nghiêm trọng của việc giữ

kín việc cô mang bầu và muốn cô hiểu những suy nghĩ của anh nhưng anh

thực sự không thể kiểm soát cơn giận của mình được.

“Đừng khóc, mọi thứ đều tốt. Em và con đã được an toàn, sau hai ngày

anh sẽ đưa em trở về, nghỉ ngơi cho tốt.”- Anh nhẹ nhàng lau những giọt

nước mắt trên khuôn mặt cô, bàn tay kia vỗ vỗ lưng cô.

“Trở về? Trở về đâu?”- Cô nghẹn ngào hỏi.

“Tất nhiên là chúng ta sẽ về trang trại Hằng Xuân. Đầu bếp Trần tẩu sẽ giúp bồi bổ hai mẹ con!”- Kính Hoài nói nghiêm túc.

“Tôi không trở về đó! Tôi đã nói với anh là tôi không muốn quay trở

lại trang trại. Nghĩ tới việc hình ảnh anh xuất hiện cùng cái cô Ái

Nguyên yêu yêu quý quý của anh là tâm tình cô không thoải mái rồi.

“Cô không có lựa chọn nào khác mà tôi không thể để cô một mình ở lại

Đài Bắc. cơ thể của cô bây giờ rất hư nhược và không thể cố được.”- Anh

căn bản là không để cô cự tuyệt mình nên mới nói như vậy.

“Cơ thể của tôi như thế nào không cần anh phải lao tâm khổ tứ mà lo lắng!”- Vũ Đồng giận dữ vặn lại.

“Hiện tại cô đang mang trong mình đứa con của tôi, tôi không cho phép điều gì xấu xảy ra với con tôi.”- Kính Hoài lại một lần nữa khẳng định

vị trí của mình với cô về đứa bé.

Mặc dù tất cả những lời nói đó biểu hiện cho sự quan tâm của anh

nhưng anh lại chỉ quan tâm đến cái thai chứ không thực sự quan tâm đến

cô. Vũ Đồng rất thất vọng.

“Tôi chỉ muốn nói là tôi sẽ không quay v