Polaroid
Diễn Viên Đa Năng

Diễn Viên Đa Năng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324652

Bình chọn: 8.5.00/10/465 lượt.

nói trước mặt ta sao??? Tôi ngồi bất động cho tới khi anhh ta

ngẩn đầu lên nhìn, ý hỏi “Làm gì im re vậy?” Tôi khó khăn để thở lại và

run rẩy cầm Hồng phúc trượng đứng lên. Vì chức Đại tướng nằm trong số 10 chức quan tối cao nên theo thông lệ phải được sắc phong theo cách đặc

biệt. Tôi nhẹ nhàng đi xuống 12 bậc thang… cả vương điện nín thở… Bước

cuối cùng, khi váy đỏ của tôi đã chạm vào cánh tay anh ta thì Liêu Thần

Phong đột ngột ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ chờ lệnh. Đôi

mắt anh ta thay đổi trong vài giây và tôi đã học thuộc lòng ánh mắt đó

từ lâu rồi. Đó chính là cặp mắt lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong ngày

tang của mẹ, là đôi mắt vỗ về mỗi khi tôi khóc, là đôi mắt khen ngợi

trong ngày tôi đoạt giải văn nghệ năm lớp sáu và là đôi mắt tôi nhìn

thấy trong lễ hỏa thiêu Liêu tướng quân… Chỉ thoáng vài giây tôi đã quên mất anh ta là Liêu Thần Phong, trong đầu tôi nghĩ đến m6ọt cái tên

khác. Cái tên mà ngày ngày tôi vẫn gọi trong giấc chiêm bao: Dương Ngạn

Luật.

Tiếng xầm xì lại cảnh tỉnh tôi. Từ từ tôi hít vào, thở ra (bài học

bình tĩnh thầy Viên đã dạy). Tôi lùi lại 1 bước và đặt cây trượng lên

vai anh ta.

-Ta, với tư cách là Nữ Hoàng tối cao Trường Thịnh Thiên quốc sắc

phong cho khanh làm Đại tướng quân nhiệm kì đời thứ VII. Hãy thể với

lòng mình sẽ một mực trung thành với Hoàng gia, vớt đất nước…

Tôi đọc ro ro cái câu đã thuộc lòng và trong đầu chẳng vướn tí nghĩ

suy. Dứt lời, tôi nâng trượng lên và đặt vài bờ vai còn lại. Kết thúc

nghi thức anh ta cúi đầu thấp hơn và nói: “Đa tạ ân phúc của Nữ Hoàng”

Vào chính lúc đó… tôi không biết là mình bị làm sao nữa… tôi hết chịu

nổi rồi… không giả vờ được nữa… tôi buông thả bản thân theo dòng cảm

xúc…

Bỏ tay khỏi cây trường nặng chịch, mặc nó rơi xuống đất gây một âm

thanh ồn ào, tôi đổ sụp người xuống phía trước ôm chầm lấy anh… Bất ngờ, người đó đứng hình 2 giây rồi cũng vòng tay đáp lại. Tôi biết mình ngu

ngốc khi hành xử thế này, trước mặt bao người nhưng bây giờ tôi không

quan tâm nữa… tôi ngửi thấy mùi hương đó, trong mái tóc và trên cổ anh.

-NỮ HOÀNG bị ngất! Nữ Hoàng bị ngất!

Ai đó hét lên và tiếng chân chạy ầm ầm về phía tôi

-Gọi ngự y…gọi ngự y…

Lại có ai đó muốn tách tôi ra khỏi anh. Tôi phản kháng, càng siết chặt vòng tay hơn

-Không may rồi! Là hội chứng đóng băng bắp cơ… Nữ Hoàng không chuyển động được đâu…

Họ suy đoán trật lất nhưng dù sao cũng mừng vì nó phù hợp với biểu hiện của tôi. Giọng nói từ cái cổ đó phát ra, êm dịu

-Vậy thì tôi sẽ đưa Người đến chỗ ngự y…

Và cái thân hình rắn rỏi ấy đứng lên, nâng cả tôi đang đu dính theo…

giống con kí sinh trùng không muồn rời vật chủ… Bước chân anh di chuyển, những bước chân khác hối hả chạy theo. Tôi say sưa trong thứ mùi hương

cơ thể quyến rũ, quên hết thế gian, càng rút sâu vào người anh…

-Em diễn rất tệ, biết không?

Giọng nói hỏi. Tôi cười khúc khích.

-Đương nhiên! Em đâu phải diễn viên đa năng giống anh!

Sau đó là tiếng quở trách:

-Sao con heo biến thành con cò vậy nè? Kiểu này uống công anh nuôi suốt 5 năm… Không xẻ thịt bán được rồi…

Tôi đáp lại bằng cái giọng mơ màng

-Anh sẽ bị đưa ra pháp trường vì tội “đòi đem bán Nữ Hoàng”… đừng quên, giờ em đã là cấp trên!

Để tiếp tục màn trình diễn bất đắc dĩ tôi buông anh ra khi đã được bế một đoạn dài từ Điện Quang Minh về phòng riêng. Bấy giờ nhóm bác sĩ

nháo nhào đứng chen chúc bên trong. Biết mình không có kiếu giả vờ tôi

cho hạ rèm giường, chỉ đưa cánh tay cho họ bắt mạch, nói là không muốn

trông thấy ai lúc này (dối lòng tôi, nếu là Ngạn Luật thì sẵn sàng!).

Bác sĩ xem mạch, thảo luận căng thẳng. Còn tôi thì mỗi khi được hỏi lại

lấy tay bóp mũi tạo cái giọng nghèn nghẹn mệt mỏi… Tội nghiệp 3 ông bác

sĩ, họ chăm chú xem mạch của tôi và vắt óc suy nghĩ xem tôi bị bệnh gì!? (Ông cố nội mấy người cũng không đoán ra đâu hehehe…)

Phải mất nửa tiếng sau họ mới rời đi, để lại nhiều thuốc và dây

chuyển dịch xuyên qua da tay tôi. Sau đó thì Thái hậu, Dĩ Thuật và vài

vị quan to vào thăm hỏi. Tôi trấn an họ và “đuổi khéo”. Sợ vở kịch bị lộ tôi hạ lệnh đóng cửa Chánh Cung nhưng đồng thời nói nhỏ với chị Vi Linh “tóm” ngay Ngạn Luật lại, không cho anh ta chạy. Khi chắc chắn mình đã

an toàn tôi kéo hết rèm lên và cẩn thận rút ống kim trong tay ra. Ngạn

Luật không biết nãy giờ trốn chỗ nào bỗng thình lình xuất hiện la toán

lên:

-Cẩn thận! Sao mà ẩu tả vậy?

Anh giúp tôi rút kim đúng cách và cuốn bó dây gọn lại. Tôi ngồi lì ra trên giường, mắt vẫn chưa tin là anh đang ở đây-nay cạnh tôi. Không

chút chú ý tới thái độ của tôi, Ngạn Luật bắt đầu giở giọng đàn anh

-Em đó! Thiệt là nông nổi hết sức! Em phải ý thức rằng mình là Nữ

Hoàng rồi, hành động có suy nghĩ chút đi. Bộ người ta không dạy dỗ em

cẩn thận sao??? Em phải làm cho mọi người tôn trọng và kính nể! Ngay cả

với anh đây, em cũng phải khiển trách vì anh không xưng hô đúng cách với em chứ!

Tôi há mòm, mặt biến thành đầu lợn. Tự anh ấy gọi tôi là “em”, xưng

“anh” rồi bây giờ bảo tôi “khiển trách”… có điên không chứ? Tôi toan cãi thì Ngạn