
là như thế nào. Người ta có
một cái lò bằng gạch cao to, chạm trổ nhiều họa tiết hoa văn. Cái hòm
được cho vào giữa lòng lò thiêu và rơm, củi đem nhét vào dưới đáy. (Tự
nhiên tôi liên tưởng tới cái máy nướng bánh mì… nhưng thứ bên trong thì
chắc chắn không ăn ngon như ổ bánh mì rồi híc híc…)Mọi người ra khỏi ôtô đứng cách giàn thiêu tầm 4 -5 mét. Trời bắt đầu mưa phùn và gió thổi
mạnh. Có một nhóm cảnh vệ đứng trang nghiêm che dù cho đoàn khách Hoàng
gia. Có những người khách thì chọn sử dụng áo choàng toàn thân để khỏi
ướt. Bây giờ tôi không còn biết ai là ai. Mọi người đều chui rút trong
chiếc áo đen lớn và đội mũ trùm kín mít…
Lửa đã châm. Hơi nóng bốc ra, kèm theo khói bay rừng rực làm mờ không gian. Mưa tự nhiên lớn hơn nhưng không làm ảnh hưởng tới đám cháy vì
người ta đốt cùng dầu. Tôi che miệng ngáp và bẽn lẽn nhìn quanh xem có
ai phát hiện ra không. Cũng chính nhờ vậy mà tôi nhận ra một đôi mắt
đang chăm chú nhìn mình. Tôi nhìn lại, đờ ra…1 giây… 2 giây… 3 giây… tôi vẫn nhìn vào cặp mắt đó. Khuôn mặt kia lẫn tron chiếc mũ che mưa, trốn
sau những sợi tóc đen ngắn… Nhưng rồi đột ngột người đó quay mặt đi, bỏ
chạy… Cũng không thể gọi là chạy vì người đó chỉ ra khỏi đám đông và
bước nhanh hơn. Không suy nghĩ gì, tôi đi theo, ra khỏi tầm che chắn của cái ô và chạy vụt qua đoàn người. Người lính vệ đứng cạnh hớt hãi la
lên. Toán binh lính nháo nhào tìm kiếm tôi, tôi chen người xé toạt đám
đông. Tôi nghe giọng Dĩ Thuật và Thái hậu gọi tôi í ới. Tôi đã chạy được một đoạn. Đang luồng lách quanh các đài mộ trong khu nghĩa trang dành
riêng cho Hoàng thất. Đầu và quần áo ướt sũng. Tôi căng mắt nhìn trong
màn mưa…
-Đâu rồi? Đâu rồi?
Tôi lại chạy và bất ngờ vấp phải hòn đá, ngã nhào. Lúc gượng đứng dậy thì đám binh lính đã đuổi kịp tôi. Họ giữ chặt tôi lại mặc cho tôi la
inh ỏi.
-Sao Ly! Bình tĩnh lại em! Là anh đây, Bình tĩnh nào…
Tôi nhận ra Dĩ Thuật. Anh cũng bị ướt loi ngoi và đang lay mạnh hai vai của tôi…
-Em bị sao vậy? Em vừa chạy theo cái gì vậy?
Tôi thất thần mở to mắt nhìn về hướng đó. Chỉ có màn mưa nhạt nhòa và những hàng cây vô tri tư lự. Tôi nghe thấy giọng mình đáp vô hồn
-Không có gì… chỉ là… em vừa trông thấy… thấy… một bóng ma thôi!
Dĩ Thuật há mòm, trong mắt không khỏi bắt ra tia sợ hãi. Đoàn lính
vây quanh thì tay nắm chặt súng đã lên đạn dáo dát tìm kiếm, tư tế sẵn
sàn bắn. Vụ ám sát ở Tây Cung đã nâng cao tinh thần cảnh giác của họ…
Trở lại xe, người nữ hầu quấn quanh người tôi một cái chăn bông .
Hình như tôi đã gây một rắc rối lớn. Quốc công núp trong cái ô to đang
trao đổi một cách căng thẳng với đội trưởng đội cảnh vệ. Khách đã tản đi dần nhưng ai ai cũng ngoái đầu nhìn vào chiếc ôtô của tôi. Chắc họ nghĩ tôi vừa phát cơn điên hay đại loại thế… Tôi mặc kệ quay đầu nhìn về
phía cửa xe bên kia. Khuôn mặt trắng bệt phản chiếu vào tấm kính. Tôi
thấy mình tóc rối, ướt và dính sát da đầu. Chiếc khăn bông to sụ ôm ấp
cơ thể. Tôi nói với cái bóng của chính mình: “Em không bị điên, em cũng
không phải hoa mắt… rõ ràng là anh… Sao anh lại chạy? Sao lại tránh mặt
em hả, Ngạn Luật?”
Tôi nhắm tịt mắt và hồi tưởng lại khuôn mặt đó. Đôi
mắt hơi đỏ dạt dào cảm xúc… nó mới quen thuộc làm sao… Ánh mắt ấy làm
đông cứng tâm hồn tôi… khuôn mặt anh hình như hóp lại, anh ấy gầy đi
nhiều…quần thâm dưới mắt chứng tỏ Ngạn Luật không ngủ được… hình như làn môi anh đã thoáng thể hiện một nụ cười khi biết tôi trông thấy. Nụ cười ấy thật hiền, thật dịu dàng, thật triều mến… đó vẫn là anh tôi, là Ngạn Luật trong bộ sơ-mi đen lần đầu tiên tôi gặp trước nắm mồ của mẹ! Không thể sai được, chắc chắn là anh ấy. Vì chỉ có anh ấy mới có khả năng
nhìn thấy tôi trong những khoảnh khắc tôi không muốn ai nhìn thấy, chỉ
có anh ấy mới có đôi mắt đẹp tuyệt vời như vậy và chỉ có anh ấy mới có
khả năng làm hơi thở tôi gấp gáp và trái tim loạn nhịp như lúc này!
Suốt 3 giờ đồng hồ bị “tra tấn”, tôi trở về phòng và nằm ềnh ra
giường. Còn 3 ngày nữa tôi sẽ là Nữ Vương của Trường Thịnh Thiên quốc.
Tôi đang phải chăm chỉ học tập, tập trung toàn bộ tư tưởng trí tuệ cho
các môn học đồng thời cố gắng vượt qua nhiều cú sốc. 20 phút giải lao
trên giường tôi tự mình tua lại các sự kiện trong 3 tuần qua. Đầu tiên
là cái chết bất ngờ của Liêu Mãn Bình, sau đó là lễ hỏa thiêu của ông
ấy. Tôi tình cờ phát hiện ra sự có mặt của Ngạn Luật giữa đoàn người đưa tiễn. Nhưng chẳng hiểu sao anh ấy lại chạy trốn, hay vì anh ấy sợ gặp
lính cảnh vệ? Không thể nào, tôi đã cho dỡ bỏ lệnh truy nã rồi kia mà.
Anh ấy bây giờ vô tội, có thể tự nhiên đi giữa đường mà không gặp rắc
rối gì… Nhưng thôi vấn đề này chẳng còn mấy quan trọng nữa. Chuyện đang
làm tôi điên đầu lúc này chính là kẻ đã hạ sát Liêu tướng quân…
Thứ hai tuần rồi, tôi đã nhận được cái điện thoại do Dĩ Thuật gửi
đến. Phải công nhận ông anh họ này luôn luôn có suy nghĩ thấu đáo. Anh
ta đã đem đến một kiện hàng to đùng và nó đã dễ dàng lọt qua hệ thống
kiểm soát an ninh của Nam cung.
(Nói nhỏ cho bạn biết anh ấy đã làm thế nào: Lúc đội an