Old school Swatch Watches
Địa Ngục Sâu Thẳm

Địa Ngục Sâu Thẳm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322472

Bình chọn: 9.5.00/10/247 lượt.

cũng thuận thế mà đâm sâu vào trong cơ thể hắn, mãi tới khi ngập đến tận chuôi!

Ta hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, bị hắn gắt gao ôm vào trong

lòng, không nhìn thấy được, thế nhưng lại cảm thấy ấm áp dính dính trong tay, là máu của hắn!

Nụ hôn tinh tế, dịu dàng đậu trên tai ta.

Hắn không hề nói nữa, cứ như vậy ôm ta – người đã đâm bị thương hắn, ôm , hôn tóc ta, tai ta, nhưng chỉ là, không còn nhìn vào mắt ta nữa.

Vẫn chậm rãi hôn xuống, mãi cho đến cuối cùng, hắn nhẹ nhàng mà hộc ra

một tiếng thở dài, mơ mơ hồ hồ thì thầm, ta hình như nghe được rõ ràng, mà cũng hình như chẳng nghe thấy bất cứ gì cả.

“Ai, Ngạo Hành, tiểu tử ngươi này thật sự là càng ngày càng lại hưởng

thụ, có tiểu muội muội cùng uống rượu, còn ta thì ném sang một bên a!”

Có người vừa lớn tiếng oán trách, vừa bước nhanh tới.

“Ồ, thế nào, uống say hả? Ha hả, tửu lượng của ngươi lúc nào lại trở nên kém như vậy? Ha ha, chúng ta cũng uống một chén.” Người kia tự mình

ngồi xuống,

“Ngạo Hành? Ngươi làm sao vậy? Tử Nhi?” Thanh âm nhẹ nhàng kia đột nhiên trầm xuống.

“Người đâu! Mau tới!” Người kia dường như đứng lên, thanh âm cũng có chút bất ổn.

“Đồ ngu! Nhanh đi gọi ngự y, không phải, nhanh đi tìm thất vương gia, bảo hắn lập tức qua đây! Tử Nhi, nàng mau buông tay!”

Đầu thật choáng váng, trong ngực rầu rĩ, vì sao ta không nghe ngươi nói rõ lắm vậy?

Lặp lại lần nữa, ặp lại lần nữa, ta nhất định có thể nghe rõ!

Ca ca!

“Nhan Tử Sa, buông tay!”

Gáy đau dớn, trước mắt ta là một mảng đen kịt.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết ~~~~~ mưu hại Bắc Tĩnh Cánh vương ~~~~~ ban thưởng một chén rượu độc.”

Thật ẩm ĩ, vì sao vẫn còn ầm ĩ như vậy? Là ai đang nói vậy, thanh âm thật chói tai!

Ô, đây là cái gì?

Thật đắng, các ngươi cho ta uống cái gì? Cái gì vậy? ~~~~

“Tỉnh tỉnh, tiểu thư tỉnh dậy đi! Thật tốt quá, moi người mau chuẩn bị a! Kiệu hoa sẽ tới ngay!”

Mở mắt ra, đâu đâu cũng thấy màu đỏ.

Y phục màu đỏ, ngọn nến màu đỏ, màu đỏ, màu đỏ!

Ta hoảng sợ mở miệng, nhưng phát hiện mình không phát ra bất kỳ thanh âm gì!

“Ôi, tiểu thư, cô làm sao lại run rẩy kịch liệt như vậy a! Đừng sợ,

Vương gia là một người rất tốt, rất ôn nhu, ngài ấy nhất định sẽ đối đãi với cô thật tốt!” Thị nữ xa lạ, dáng vẻ tươi cười xa lạ.

Đừng, ngươi là ai? Ta đang ở nơi nào? Ai tới nói cho ta biết?

“Tiểu thư, cô làm sao vậy a! Ai, không có cách nào! Tiểu Cúc, đi đốt chút hương kia lên.”

warehouse“Cẩn thận chút, đại nhân đã phân phó, chỉ cần bái đường xong, đưa vào động phòng, sẽ không có việc gì cả. Tiểu thư hiện giờ hơi mơ màng, các ngươi phải cẩn thận, đừng làm cho người ta nhìn vào chê cười!”

Không nhìn thấy gì, chiếc khăn voan màu đỏ trên đầu, mê man, không có cách nào suy nghĩ.

Ta, là ai?

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

“Đưa vào động phòng!”

“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, ngài mau vén khăn voan, cùng tân nương tử uống rượu giao bôi đi!”

Ai vậy? Chớ lại đây!

Không thể di chuyển, không thể nói chuyện, rất sợ hãi!

“A, là, nô tỳ xin cáo lui!” Giọng nói kia hoảng hốt, hơi run rẩy.

Bỗng nhiên, trong phòng trở nên tĩnh lặng, mọi người đều đồng loạt rời khỏi gian phòng.

Có tiếng bước chân đi tới, đứng ở trước mặt ta.

Khăn voan được đẩy ta, lộ ra tuấn nhan mang theo nụ cười mỉm tà tà, xuất hiện trước mặt ta.

“Đến lúc này, nàng trốn không thoát a!” Giọng nói giá lạnh dường như từ sâu trong địa ngục truyền đến!

Ta trừng lớn mắt, không dám tin mà nhìn người ở trước mắt kia!

Hắn ngẩng đầu phá lên cười, tựa hồ rất hài lòng biểu tình ta lộ ra.

“Tiểu Tử nhi, ta đã cho nàng cơ hội, ta cũng thử làm một người ca ca

tốt, thử chậm rãi cảm hóa nàng! Đáng tiếc, nàng làm cho ta quá thất vọng rồi, không ngờ không có chút do dự mà động dao giết ta. Được rồi, nàng đã tự tay giết chết ca ca ruột của nàng rồi! Thực sự là thê thảm,

không phải sao?” Ánh mắt lóe lên, giống như mãnh thú khát máu nhìn thấy con mồi ngon lành vậy.

“Ồ, đã điểm á huyệt (huyệt câm) của ngươi rồi sao! A, không ngờ ngay cả mê hương cũng dùng tới, ha ha, bọn họ thật đúng là cứ phải chuyện bé xé ra to, cứ như vậy, không phải sẽ không có thú vị sao?” Hắn vươn tay,

nhẹ nhàng phất qua, một trận mùi hương thoảng tới đây.

“Không được tới đây.” Người ta vẫn còn bị bó chặt, khàn giọng kêu lên về phía hắn.

“Không được!” Ta tuyệt vọng nhìn hắn, hắn cao cao tại thượng, hắn băng lạnh không có một tia cảm xúc!

“Không được?” Môi hắn hơi nhếch lên : “Hình như nàng rất thích hai chữ

này! Nhưng mà, e rằng chờ một chút nữa, nàng cũng sẽ lại khóc nói ‘muốn’ nữa đi!”

“Ngươi vẫn không chịu buông tha ta sao?” Ta bình tĩnh lại, cười với vẻ sầu thảm: “Quả nhiên, ta vẫn còn bị ép buộc!”

Cắn răng, ta trở tay rút chiếc thoa phượng cài tóc bằng ngọc lưu ly ngũ sắc cắm ở trên đầu ra.

“Không được tiếp tục qua đây! Thả ta đi!”

Hắn liếc mắt nhìn vũ khí trên tay ta, nở nụ cười nhẹ giọng nói, “Tử Nhi, cái này không thể như chủy thủ kia, không đủ sắc bén, không thể làm ta bị thương được.”

“Nếu như là chính ta thì sao?” Ta trở tay đem chiếc thoa nhọn để trên c