
ch chú Thất của con?"
Hạ Tư Tư im lặng, loại đàn ông đó, ai sẽ thích? Nếu có thể coi trọng anh
ta thì người phụ nữ đó có bị bệnh hay không? Nhất làm mới vừa rồi, lúc
ăn cơm, Nguyễn Ngộ Minh và An Diệc Thành ở bên bàn cơm ngồi xuống,
Nguyễn Ngộ Minh quả thật chính là để làm nền cho An Diệc Thành tăng thêm vẻ uy phong, liếc mắt nhìn Nguyễn Ngộ Minh, nhìn lại An Diệc Thành, lập tức là có thể hiểu tại sao cô lại yêu An Diệc Thành nhiều năm như vậy.
Trong thư phòng An Diệc Thành và Nguyễn Ngộ Minh, cả hai đang đối mặt nhau.
Nguyễn Ngộ Minh cũng không dám tùy tiện mở miệng, bởi vì vừa nhìn bộ
dạng của Tứ ca, cũng biết tâm tình Tứ ca không tốt, chỉ là bớt nói vào
lúc này không đụng họng súng thì tốt hơn, vì vậy vẻ mặt vừa quan sát An
Diệc Thành, vừa thận trọng hồi tưởng mấy ngày nay có chuyện gì khiến Tứ
ca tức giận hay không.
"Nhìn ra tới được cái gì rồi?" An Diệc Thành đôi tay để chồng lên nhau, thờ ơ hỏi Nguyễn Ngộ Minh đang đứng đối diện.
Nguyễn Ngộ Minh cười cười, "Tứ ca đang nói cái gì, em nghe không hiểu."
"Tôi hỏi cậu, cậu quan sát nửa ngày như vậy, thì nhìn ra tới chuyện gì rồi."
Lần này Nguyễn Ngộ Minh dứt khoát câm miệng, lựa chọn lắc đầu.
"Lá gan trở nên lớn à?" An Diệc Thành nhíu mày, trên mặt như có như không
vui vẻ, bỗng dưng lại khiến người ta cảm thấy bây giờ trước đó một gây
thôi anh gần như đang nổi giận.
Nguyễn Ngộ Minh lại lắc đầu.
"Cũng dám đi điều tra chuyện của tôi. . . . . ." An Diệc Thành trực tiếp đứng lên, "Tôi xem như cậu đang rỗi rãnh, bắt đầu từ ngày mai đem tập hợp
các vụ án mà làm cho xong . . . . ."
"Cái đó không phải là lão Bát. . . . . ." Nguyễn Ngộ Minh hạ tiếng nói thấp xuống, "Dạ, em biết rồi."
Ai biết Tứ ca làm sao lại nhận được tin tức nhanh như vậy, bất quá anh chỉ điều tra một chuyện tình sử ngày trước của Tứ ca, còn những cái gì cũng không có điều tra ra được tí gì, liền bị phát hiện, xem ra con đường
tìm mẹ cho Tiểu Gia còn quá là xa xôi
***************************************
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Ngộ Minh, cảm giác mình mệt mỏi giống như
một con trâu, nhưng anh còn tâm địa xấu xa kia nhất định không chịu
chết, ngay cả bản thân mình cũng biết vì cái giá này nên mình phải chấp nhận cái cảm giác này, nhất là anh đã biết được người phụ nữ mà Tứ ca
mập mờ gần đây lại là bạn học trước kia của Tứ ca. Nên anh mới nói, cái
tên Trình Vũ Phỉ đó càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, anh nhanh chóng đi tới trước lật lấy xấp tài liệu, phía trên có tên tất cả bạn học thời trung học của Tứ ca, nhưng ở trong ghi chép, Tứ ca cùng bạn học Trình
này hình như không có lui tới gì cả. . . . . . Nhưng Nguyễn Ngộ Minh
phát huy trọn vẹn tinh thần trinh thám của mình, không buông tha bất kỳ
chi tiết nào, nếu không có bất kỳ lui tới mới đáng nghi, nếu không Tứ ca vì sao cố tình lại tìm người phụ nữ này?
Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh
thừa dịp An Diệc Thành đi công tác lần nữa, sau đótự mình đưa Tiểu Gia
theo đi tìm người phụ nữ tên Trình Vũ Phỉ kia.
Khi ở trên xe,
Tiểu Gia cầm tấm hình Nguyễn Ngộ Minh đưa, bé nhìn không rời mắt, "Chú
Thất, ngươi nói người này chính là mẹ của con sao?"
Nguyễn Ngộ
Minh cũng không dám khẳng định, sợ ngộ nhỡ không phải vậy, đứa bé sẽ
đáng thương hơn, "Cái này. . . . . . Cô ấy chính là người đi cùng với ba của con, coi như không phải mẹ con, cũng có thể là mẹ tương lai của
con, bây giờ đi tạo mối quan hệ với cô ấy sớm một chút, như vậy sẽ tốt
hơn."
Tiểu Gia cầm tấm hình nhìn tới nhìn lui, "Chú không phải là nói cô ấy là bạn học của ba con hả, sao chú không đi điều tra tiếp đi,
xem xem dì ấy có thời gian sinh ra con hay không. . . . . ."
Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu, "Chú không dám đi, lỡ kinh động người đi điều tra, ba con sẽ đem chú ném ra sa mạc Sahara, tấm hình này là do chú phải uy
hiếp chú Bát của con mới có được đấy . . . . . ."
Tiểu Gia bĩu môi.
Nguyễn Ngộ Minh nhắc nhở lại lần nữa, "Sau khi con thấy được người phụ nữ này, con liền xông tới trước, sau đó gọi cô ấy là mẹ, nhìn phản ứng của
người đó cũng biết là phải mẹ của con không."
Tiểu Gia suy nghĩ
một chút, cảm thấy cái phương pháp này không tệ, mẹ sẽ không lãng quên
mất bé, nhất định biết mình đã sanh đứa bé, dù là không biết bé, cũng sẽ đi hỏi chuyện về bé.
Cuối cùng đã tới chung cư nơi Trình Vũ Phỉ ở.
Mới xuống xe, Tiểu Gia liền kéo kéo Nguyễn Ngộ Minh, lắc đầu, "Chú Thất,
chú nhất định lại tìm nhầm người, nhà mẹ con rất có tiền, sẽ không ở mấy nơi thế này đâu." Một bên bé suy đoán, vừa đau lòng nói, "Hơn nữa, con
cảm thấy rằng, dì ấy nhất đinh không phải mẹ của con, nếu đúng như là
lời chú nói, ba cùng dì ấy ở chung một chỗ, vì sao không mang theo dì ấy trở lại đây? Hơn nữa mẹ của con, sinh con xong lập tức không cần con
nữa, cuối cùng con cảm thấy dì ấy có lẽ cùng người khác ở chung một chỗ, sau khi đi, rời ba xong cùng người có tiền ở chung một chỗ. . . . . ."
Nguyễn Ngộ Minh cảm thấy lời nói của Tiểu Gia rất có lý, nhưng lại không biết nên làm gì để an ủi tên tiểu tử này.
Lúc Nguyễn Ngộ Minh cùng Tiểu Gia đang do dự có vào hay là không rồi sẽ