XtGem Forum catalog
Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324145

Bình chọn: 7.00/10/414 lượt.

ra vẻ mặt vui mừng , "Cám ơn dì Hạ."

Nguyễn Ngộ Minh

nhìn thẳng bĩu môi, Hạ Tư tư tâm lý, anh em bọn họ ai mà có thể không

biết mấy chuyện này, năm xưa thật đúng là tưởng rằng Tứ ca cùng cô Hạ

tiểu thư này có cái gì đó không thể nói chuyện tình cảm được,ban đầu bọn họ còn nể mặt vị tiểu thư Hạ này, theo thời gian trôi qua rồi cũng

biết, giữa Tứ ca với Hạ Tư Tư tuyệt đối không có gì tình cảm riêng tư.

Nguyễn Ngộ Minh nhìn động tác của Hạ Tư Tư chỉ cảm thấy buồn cười, coi như cô

ấy lấy lòng Tiểu Gia vậy, ở trong mắt Tứ ca cũng giống vậy, không đùa.

Hạ Tư Tư thấy Tiểu Gia rất ưa thích mình mua món đồ chơi, tâm tình cũng

khá hơn, tính toán đưa Tiểu Gia đi chơi, chỉ là trong phòng nhiều cái

chướng mắt người, vì vậy cũng không chút khách khí, "Tiểu Gia, về sau ít chơi cùng chú Thất của con."

"Tại sao?" Tiểu Gia không hiểu.

"Chú Thất của con rất bận, con chơi với chú nhiều như vậy, sẽ làm trễ nãi

rất nhiều việc của chú." Hạ Tư Tư sờ sờ đầu Tiểu Gia, cũng nhớ những ai

đang nắm quyền "Hoàng Thành" , ở đây vị Nguyễn Ngộ Minh này đứng thứ

hai, Tiểu Gia thông minh đáng yêu như vậy, nhưng lại ở cùng Nguyễn Ngộ

Minh ngốc nghếch kia lâu vậy, ngộ nhỡ ảnh hưởng trí thông minh sẽ không

tốt.

Nguyễn Ngộ Minh cười hì hì, "Chú Thất không có việc gì, tùy

thời điểm có thể đến chơi với Tiểu Gia, ngược lại Hạ tiểu thư đây mới

thật sự là trong lúc cấp bách vẫn bớt chút thời gian đến thăm Tiểu Gia. . . . . . Người khác không biết còn tưởng rằng cô có ý đồ sâu kín nào

đó!"

"Tôi có mưu tính hay không cũng không nhọc công anh để tâm." Hạ Tư Tư liếc Nguyễn Ngộ Minh một cái, tiếp tục chơi cùng Tiểu Gia.

Tiểu Gia không ghét Hạ Tư Tư, vì vậy tiếp tục chơi cùng với Hạ Tư Tư.

Nguyễn Ngộ Minh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bọn họ, nghĩ tới nếu mình tìm

được mẹ cho Tiểu Gia, đến lúc đó Hạ Tư Tư sẽ có thái độ thật là đáng

giá với sự mong đợi của người khác.

Vì chuyện này, anh cũng phải giúp Tiểu Gia tìm được mẹ. Lúc An Diệc Thành trở

về, Hạ Tư Tư với Nguyễn Ngộ Minh đều còn ở đó, giống như đang tranh

tài ai có thể ở lại đây đợi lâu hơn. Sau khi anh về, Hạ Tư Tư và Nguyễn Ngộ Minh cũng tách ra nhìn về phía An Diệc Thành, mà anh nhìn thấy bọn

họ ở chỗ này, trong mắt không có một tia kinh ngạc, giống như bọn họ nên ở chỗ này là đương nhiên, chỉ là đối với Hạ Tư Tư cùng Nguyễn Ngộ Minh

lần lượt gật đầu một cái.

Tiểu Gia đang cao hứng chơi với Hạ Tư Tư, lập chạy về phía An Diệc Thành,"Ba."

An Diệc Thành đưa tay lên đầu Tiểu Gia vuốt vuốt,"Ừ."

Tiểu Gia ngẩng đầu lên nhìn ba, theo thói quen bé vẫn hành động như mọi

ngay, hôm nay ở trường học xảy ra chuyện lý thú gì cũng đem nói cho ba,

còn nói với ba hôm nay thầy giáo mới sắp xếp thay đổi cách sửa đổi bài

thi, các bạn học đổi bài thi cho nhau, sửa đổi chỗ sai đối phương, mà

Tiểu Gia là đem mình bài thi giao cho nữ sinh viết chữ đẹp mắt nhất

trong lớp.

"Ba, con rất thông minh đúng không?"

An Diệc

Thành khẽ nhếch khóe miệng vểnh lên, xoa đầu con trai hơi mạnh tay, "Con thông minh hay không thông minh ba không biết, nhưng ba lại biết bạn nữ sinh rất bị thiệt thòi, chữ của con khó coi như vậy."

Tiểu Gia bĩu môi, "Thầy nói trẻ con cần chính là khích lệ, chứ không phải đả kích."

"Ba đây là đang đả kích con sao?"

Tiểu Gia cúi đầu, trong lòng không cam tâm, tinh thần cam chịu mới là lạ, "Đây là đang khích lệ. . . . . .".

Hai cha con họ nói này nói nọ, còn Nguyễn Ngộ Minh cùng Hạ Tư Tư bên kia

lại cố gắng ngồi ở lại, ai cũng không có ý định rời đi, hình như cố đổ

thừa định dùng bữa ăn tối này rồi. An Diệc Thành vừa cùng Tiểu Gia nói

chuyện với nhau, vừa phân phó dì giúp việc đi làm cơm.

Lúc ăn cơm, trên bàn cơm tương đối náo nhiệt.

Nguyễn Ngộ Minh chủ động gắp thức ăn cho Tiểu Gia, "Tiểu Gia ăn cái này, ăn cái này có thể cao lên rất nhanh."

Hạ Tư Tư cũng không chịu thua kém đi sau ai, "Tiểu Gia, cái này không tồi, ăn vào sẽ làm cho thân thể khỏe mạnh."

Vì vậy trong chén Tiểu Gia trực tiếp biến thành một tòa núi nhỏ, ngọn núi

nhỏ này cố tinh vẫn tiếp tục cao thêm, vẻ mặt bé đau khổ nhìn mình ba

của mình.

An Diệc Thành nhìn Nguyễn Ngộ Minh một cái, Nguyễn Ngộ

Minh lập tức rút đũa đang tiếp tục gắp thức ăn lại, Tứ ca dùng cái loại

ánh mắt này lúc nhìn người không khỏi làm cho người ta thấy hoảng sợ.

Hạ Tư Tư cũng nhìn thấy màn này, bĩu môi, đối với Nguyễn Ngộ Minh cô ta có thái độ tỏ vẻ khinh thường.

Bữa cơm này, loại không khí quỷ dị nàu rốt cuộc cũng kết thúc.

Ăn cơm xong, An Diệc Thành bảo Tiểu Gia ở cùng với Hạ Tư Tư, anh nhìn Nguyễn Ngộ Minh một cái, ý bảo đi theo anh.

Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh tâm can lo sợ không muốn cam lòng đi theo sau lưng

An Diệc Thành, ngay cả Tiểu Gia cũng biết, ánh mắt của ba nhìn chú Thất

có gì đó khác lắm, có chút lo lắng chú Thất, "Hi vọng chú Thất không

phải gặp chuyện gì."

Hạ Tư Tư ra vẻ khó hiểu, "Tốt nhất là bị ba

của con dạy dỗ một trận, cái tính tình này. . . . ." Cô nhún nhún vai,

"Con cũng nên ít lui tới chơi cùng chú Thất của con, cẩn thận nếu không con sẽ bị ngốc dần."

Tiểu Gia không hiểu, "Dì Hạ không thí