Insane
Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323651

Bình chọn: 8.5.00/10/365 lượt.

anh

thật vĩ đại, đều vì anh mà hy sinh cả cuộc đời. Nhưng không có ai hỏi

anh, anh có muốn tiếp nhận sự hy sinh đó hay không, vì yêu thương như

vậy, hóa ra lại giống như cả tản đá đè ở ngực, mẹ anh đã vì cả một đời,

đã báo đáp thì cũng cần báo đáp cả đời, ví dụ như anh làm theo tất cả

những yêu cầu mà mẹ anh muốn. Nhưng mẹ anh đã qua đời, lúc đó, ý nghĩ mẹ đã vì anh mà làm tất cả mọi việc đã có ảnh hưởng rất lớn đối với anh,

tuy bà không nói ra nhưng ngay từ đầu anh cũng không muốn suy nghĩ khác

đi, chỉ cần mẹ anh bảo anh làm gì cho dù đó là chuyện không vui vẻ, cũng chẳng sao. Chỉ cần là mẹ anh bảo anh sẽ lập tức làm.

Sau một

lúc trầm mặc, anh mới nói tiếp, "Bà đã vì tôi mà giành làm hết tất cả,

cô có thể tưởng tượng, hoàn cảnh gia đình tôi như vậy, nhưng từ nhỏ đến

lớn tôi chưa có một lần giặt quần áo chưa từng làm một bữa cơm nào

không? Thậm chí, ngay cả đi đến chợ bán thức ăn tôi cũng chưa từng đi

qua."

Anh nói thật đơn giản, nhưng lại khiến cô hơi giật mình, có chút hoảng hốt. Bởi vì có lúc chuyện của mẹ mình làm có sai có đúng,

mình có cảm nhận được tình cảm của mẹ hay không nhưng một người mẹ không để con trai mình giặt y phục, mỗi một vết bẩn cũng được tẩy sạch sẽ, mà đôi tay kia lịa càng ngày thêm vết sần thô ráp ở giữa, cô vừa mới nghĩ

đến đó mà đã cảm thấy hổ thẹn.

Cô nhớ, quần áo của anh, trắng

noãn, rất trắng sạch, giống như có thể đem đi quảng cáo bột giặt, trong

khoảng thời gian dài cô cũng hết sức thắc mắc là vì sao mà quần áo của

anh có thể tẩy sạch trắng tinh như vậy?

Tất cả những thứ này đều là nhờ công lao của mẹ anh.

"Mẹ của anh cũng rất yêu thương anh." Dù là yêu một cách khác thường, nhưng không cách nào phủ nhận, đó chính là tình yêu thương, có khi sợ yêu

thương như vậy là chưa đủ, nhưng đa số, không đúng, là phần lớn con

người đều rất bướng bỉnh, cứ cố chấp mà yêu thương.

Anh cười, anh là đứa trẻ không có tuổi thơ, lúc những đứa trẻ khác chơi đùa ầm ĩ thì

anh đã bị mẹ nhét vài cuốn sách vào tay, vì vậy những cuốn sách kia, trở thành thói quen sinh hoạt chính của anh. Anh từng đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ, yên lặng nhìn những người bạn nhỏ chơi đùa ngoài kia, anh

cảm thấy bọn họ đều cười đùa rất vui vẻ, cho dù là điệu bộ tranh cãi

nhau, cũng làm cho anh hâm mộ vô cùng mặc dù mẹ anh nói cho anh biết,

những người đó không có tương lai, còn anh nhất định không thể trở thành người như vậy.

Anh không biết mẹ nói vậy có đúng hay không, chỉ

là anh không có cách nào biện phản đối, một người trao cả tính mạng cho

anh, hơn nữa người phụ nữ đó lại sẵn lòng vì anh mà hy sinh cả đời, anh

không thể nào có lựa chọn làm phụ lòng bà ấy. Vì vậy cuộc đời của anh,

tựa như một ly nước lã không màu không vị, cuộc sống cứ như vậy mà trôi

qua từng ngày, không có hờn giận, không có gì vui vẻ đáng kể, thậm chí

anh không hiểu được, như thế nào mới là niềm vui thật sự, như thế nào

mới là khổ sở thực sự, anh chỉ biết, anh phải hoàn thành hết từng bài

tập trong sách vở, anh phải hiểu hết từng đề thi, anh phải lấy được

thành tích cao nhất, người khác lấy được thành tích cao là một việc đáng giá là một chuyện vui sướng, còn anh lấy được thành tích cao thì đó là

một chuyện mà anh phải làm, chuyện đó là trách nhiệm cơ bản của anh.

Trong quá khứ anh hình như cũng không nghĩ đến những chuyện như thế này, thật sự là chưa từng nghĩ tới, bây giờ ý nghĩ đó lại toát ra như vậy khiến

cho anh thấy kinh hãi, thì ra là như vậy, là thế này phải không? Có vài

chuyện, giống như vào giờ khắc này, lại có đáp án.

Cô thấy anh trầm mặc, không khí có chút nặng nề, "Mẹ anh, tại sao lại qua đời?"

"Thân thể bà không khỏe lâu rồi, về sau lại làm việc mệt nhọc quá sức, không

bao lâu thì mất đi." Có duy nhất một chuyện khiến cho anh cảm thấy được

an ủi, đó chính là vào lúc ra đi, mẹ anh đã ra đi trong sự thanh thản.

Hơn nữa khi mẹ anh mất rồi, cũng không thấy cảnh anh khốn khổ, cũng có

thể coi đó là sự an ủi.

Cô có chút mơ hồ, đoán rằng vào năm mà

anh nghỉ học là có liên quan đến chuyện mẹ anh mất sao? Là bởi vì mẹ anh ngã bệnh, anh phải chăm sóc mẹ của mình, lúc này mới lựa chọn nghỉ học?

"Nghe nói anh từng nghỉ học phải không? Là vì. . . . . ." Câu hỏi "Tại sao"

của cô còn chưa nói ra hết liền thấy ánh mắt của anh nhìn mình, giống

như là anh có điều gì đó không thể khống chế hết, một giây sau đó, tất

cả mọi thứ xung quanh đều nhanh chóng bị ngưng đọng kết thành sương.

Cô cũng chỉ tò mò vì không thể nào hiểu nổi, ai cũng biết đối với anh việc học hành là quan trọng nhất, không thể so sánh với bất kì điều gì, với

học lực như vậy ai cũng nghĩ anh sẽ thi đậu vào đại học, vì vậy lúc có

người nói anh nghĩ học, thì cô mới nghĩ chắc là có chuyện ngoài ý muốn.

Năm đó, cô nghĩ anh lựa chọn như vậy là vì Hạ Tư Tư, bây giờ nhìn lại,

khả năng đó lại là khả năng ít xảy ra nhất.

Mà cô đụng phải điều

cấm kỵ của anh, anh không muốn nói cho người khác biết là vì nguyên nhân gì, điều này thuộc về bí mật của riêng anh.

Cô không thấy, tay

của anh nắm thật chặt tạo thành quả đấm, phía trên ta