
c, Tiểu Gia liền được An Diệc Thành dẫn tới khu mộ.
Tiểu Gia phát hiện, mỗi lần ba mình tới nhìn bà nội, sắc mặt đều rất phức
tạp, đó là vì bé bây giờ còn quá nhỏ không thể hiểu được cái cảm giác
kia,…không thể biết vì sao lại phức tạp.
Lúc này, Tiểu Gia đã quỳ gối trước mộ bia, nhìn trên mộ bia tấm hắn đã hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng trắng đen nào, ba nói khi bé còn nhỏ bà nội thường thường cõng bé đi ra ngoài làm việc, nhưng khi bé hỏi ba bà nội làm công việc gì
thì ba lại không chịu nói nữa, bé chỉ là muốn biết cái gì công việc còn
có thể cõng đứa trẻ mà thôi, ba đều không nói, thật nhỏ mọn, chỉ là so
với nhóm nữ sinh kia, điểm này ba có hẹp hòi cũng có thể bỏ qua không
tính nữa.
"Bà nội, Tiểu Gia lại cao thêm, hơn nữa ở trong lớp con cũng thuộc về dạng hơi cao người đó, không lâu nữa, con có thể có được
dáng dấp cao lớn vô cùng. . . . . ."
"Kết quả thi của con không tệ nhưng ba con lại chê chữ con viết xấu xí, con phải tập viết chữ lại. . . . . ."
"Mấy ngày trước con đi đá banh rồi, con rất lợi hại đó, lớp chúng con cả đội có tổng cộng ba quả bóng vào lưới thì có một quả là con đá vào,. . . . . ."
"Bà nội, bà có nghe lời con nói hay không vậy? Con rất khỏe, ba cũng rất tốt. . . . . ."
. . . . . .
An Diệc Thành đứng ở cách đó không xa, mấy năm gần đây, anh đối với mẹ
mình cảm giác càng ngày càng sâu xa, đó là loại cảm giác nói không ra
lời, áy náy, bất đắc dĩ, khó chịu. . . . . . Điều gì đó giống như vậy
nhưng không phải là vậy, vì vậy khiến anh không nói ra trọn vẹn cảm giác đó được, nhưng anh cũng biết, một khi người mẹ của anh đã dùng cả tính
mạng để yêu thương anh thì không có gì để bàn cãi được. Môt lần nữa Trình Vũ
Phỉ lại thấy An Diệc Thành, không phải ở ngoài đời, mà là qua báo chí,
trên báo là An Diệc Thành và Hạ Tư Tư, bối cảnh của bức hình chắc là tại một quán bar, Hạ Tư Tư xiêu vẹo dựa vào trên người An Diệc Thành. Mà
theo thời gian trên bài báo, là ngày anh đột nhiên chủ động đến chỗ cô,
ngày ấy cô thấy rất kỳ lạ, làm sao anh bỗng nhiên đến chỗ cô, dù là sau
đó anh lấy lý do vì ngày giỗ của mẹ anh để giải thich sự khác thường của mình. Thì ra là không phải như vậy, là anh và Hạ Tư Tư cãi nhau?
Cãi nhau, tâm tình anh không tốt, vì vậy nghĩ đến cô.
Cô nhớ rõ, ngày đó trên người anh nồng nặc mùi thuốc lá. Vì bài báo này mà tim cô như thắt lại, đối với cô mà nói, hôm nay hình như rất không
thuận lợi, công việc vướg vài lỗi không nhỏ, bị lãnh đạo gọi vào phòng
làm việc giáo huấn một trận, với đồng nghiệp thì đang ầm ĩ không vui vì
việc lúc trước.
Đây là một ngày không dễ chịu .
Trước kia
Tiết Giai Nhu có nói, tại sao trên cái thế giới này, đàn ông thành công
hơn so với phụ nữ? Bởi vì đàn ông am hiểu che giấu nội tâm của mình hơn, ví dụ như một người đàn ông có thể cùng lúc chu toàn mấy người phụ nữ
của mình, người nào đơn thuần cho bọn họ cảm giác hưởng thụ, người nào
có thể mang đến cho họ ích lợi, người nào cần bọn họ đi lấy lòng, họ
cũng có thể phân rõ ràng được, hơn nữa còn làm rất chu đáo, mà đại đa số phụ nữ không làm được, kết quả là đàn ông so với phụ nữ dễ dàng thành
công hơn.
Khi đó Trình Vũ Phỉ còn cười, nói như vậy đàn ông trăng hoa ngược lại chứng minh sự thành công của bọn họ?
Tiết Giai Nhu gật đầu liên tục nói, vốn là như vậy, thật ra loại động vật
giống đực này, từ cổ chí kim đều cùng một dạng, có tiền có thế thì tam
thê tứ thiếp, không tiền không thế một người cũng không cưới được, xã
hội hiện đại cũng không khác biệt lắm.
Bây giờ nhìn lại cũng thật là như vậy, có thể An Diệc Thành từ chỗ Hạ Tư Tư rồi đến nhà cô, thời gian vừa khớp. hình như anh nói anh chưa kết hôn, không có vợ, nhưng chưa
từng nói rằng không có bạn gái, Trình Vũ Phỉ, mày còn tự cho rằng may
mắn cái gì?
Sau khi tan làm, cô tùy tiện lên một chiếc xe buýt,
hiện tại tâm tình cô không tốt lắm, thích liền làm, không nhìn điểm đầu
điểm cuối của xe buýt, trực tiếp lên, sau đó âm thầm khuyên mình, những
thứ khó chịu kia giống như sẽ vì vậy mà từ từ tiêu tan. Cái thế giới này có quá nhiều chuyện không tốt đẹp, việc mình có thể làm được chẳng qua
là khiến cho bản thân khá hơn một chút, về phần những thứ không tốt kia, hãy để cho nó theo gió bay đi, tóm lại cuộc sống sẽ tốt đẹp, dù sao vẫn có rất nhiều người sống hạnh phúc.
Ở một bến cô tùy
tiện xuống, sau khi xuống xe mới nhìn địa điểm mình tới, bốn phía đều là những tòa nhà sang trọng, hình như cách xa khu phố buôn bán, cô chọn
một con đường đi tới, rẽ qua mấy con phố, mới biết mình đi tới thành phố nào, tính toán sẽ về nhà như thế nào.
Nhưng mà giống như có cảm
ứng, cô cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu, phát hiện một chiếc
xe sang trọng dừng cách đó không xa, cô đang cảm thấy kỳ quái, liền thấy cửa xe mở ra, Từ Triệu Luân từ trong xe bước ra.
Từ Triệu Luân, Tiết Giai Nhu, không đúng, chính xác phải gọi là chồng cũ của Tiết Giai Nhu.
*********
Nếu như nói trong khoảng thời gian này, Trình Vũ Phỉ từ trên báo chí thấy
dược chuyện tốt gì, vậy nhất định là buổi lễ đính hôn của Từ Triệu Luân
và tiể