
ết Giai Nhu, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất
trực tiếp kết hôn.
Nếu như câu chuyện vẫn cứ phát triển như vậy, cũng coi là có một nửa tình ý lâu dần sẽ thành thân thuộc. Anh
không có quá nhiều yêu cầu với người vợ của mình, chỉ cần đừng làm ầm ĩ
là tốt rồi, anh thầm nghĩ khi mình về nhà, có kiều thê đang đợi mình.
Anh căn bản không hề để ý đến chuyện tình yêu.
Anh luôn luôn nghĩ, đến tột cùng cũng là mình đối với cô ấy tốt như vậy, còn cô cái gì cũng không bằng lòng cho.
Cô thông minh cỡ nào, lúc nào cô cũng lựa chọn con đường dễ dàng nhất, cô
biết mẹ anh không thích cô, vì vậy nhanh chóng mang thai, sau đó sinh
một đứa bé, mẹ của anh nhắm một con mắt mở một con mắt với cô. Mà nhà
bên kia, cô không bị mọi người thúc giục nữa rồi.
Anh không nghĩ tới cái gọi là tình yêu, nhưng tại sao khi phát hiện cô yêu người khác, anh lại khó chịu như vậy.
Nếu như anh không biết vợ mình có người trong lòng, nếu như cô không
thành thật như vậy, có thể mọi thứ sẽ không thay đổi? Khi anh hỏi thì cô liền buột miệng nói ra.
Tiết Giai Nhu yêu Mạnh Thành, nói
đúng ra người kia là anh rể cô. Khi Tiết Giai Nhu yêu Mạnh Thành, Mạnh
Thành lại yêu Tiết Tĩnh Nhu. Tiết Giai Nhu là hạng người gì, không phải
là cô không tận dụng cơ hội, dù Mạnh Thành đã trở thành bạn trai Tiết
Tĩnh Nhu. Nhưng Mạnh Thành đã ngay trước mặt Tiết Giai Nhu nói rõ anh
đời này không cưới ai ngoài Tiết Tĩnh Nhu.
Tiết Giai Nhu
vĩnh viễn nhớ lời của mình đã nói khi đó: Mạnh Thành, anh nên cảm thấy
khổ sở vì đời này bỏ lỡ tôi… Mất đi tôi là tổn thất của anh.
Lời
nói dù hoa mỹ nữa thì như thế nào. Con gái nhà họ Tiết vĩnh viễn chỉ có
tác dụng để củng cố Tiết gia, Mạnh Thành thanh bạch như vậy, Tiết gia
nhìn chướng mắt, cái gì năng lực, cái gì tiềm lực trong tương lai, tất
cả những thứ đó thật buồn cười. Hơn nữa lúc ấy Tiết Tĩnh Nhu cãi vã với
Mạnh Thành, sau đó chia tay, tình yêu của hai người chân chính đi đến
tuyệt lộ, nếu như Tiết Tĩnh Nhu thật sự gả cho Từ Triệu Luân, thì bọn họ không còn khả năng trở về với nhau nữa.
Tiết Giai Nhu tự
nhận mình là một người ích kỷ, vì vậy cô quyến rũ cái người sắp trở
thành anh rể của mình, hơn nữa còn thành công đem anh biến thành chồng
của mình.
Làm tất cả mọi người mắng cô bỉ ổi, đê tiện, chỉ có Tiết Tĩnh Nhu nhìn cô, nói với cô, "Cám ơn."
Tiết Giai Nhu làm ra chuyện như vậy, ở Tiết gia cuộc sống cũng không thoải
mái. Mẹ của Tiết Tĩnh Nhu từng đứng trước mặt Tiết Giai Nhu mắng cô là
hồ ly tinh, ngay cả người đàn ông của chị mình cũng quyến rũ. Dĩ nhiên
Lâm Nghễ cũng không phải ngồi không, chỉ trả lại một câu, " Tự mình
không quản được người đàn ông của mình, quan hệ gì đến người khác?"
Tiết gia không quan tâm những chuyện đó, bất kể là đứa con gái nào, chỉ cần
có thể kết thân với Từ gia, tất cả đều dễ nói chuyện.
Cứ như vậy, Tiết Giai Nhu gả cho Từ Triệu Luân.
Từ Triệu Luân thường nghĩ, tại sao cô có thể thành thật như vậy, tại sao
có thể ở trước mặt mình thừa nhận, cô và anh ở chung với nhau là vì
thành toàn cho người cô yêu? Ngày hôm sau Trình Vũ
Phỉ trở lại công ty đã thấy mấy đồng nghiệp đang xúm lại nói gì đó, sau
khi thấy Trình Vũ Phỉ bước đến thì đồng loạt tản ra, cùng lấy ánh mắt
đầy thâm ý mà nhìn cô, dần dần, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ. Cô làm
như không nhìn thấy, ngồi vào vị trí của mình, chú tâm vào bản báo cáo
ngày hôm qua vẫn chưa hoàn thành, mà vài người đồng nghiệp thường ngày
có quan hệ khá tốt với cô “Chào” một tiếng, hình như cũng phát hiện bầu
không khí trở nên tế nhị.
Có người
không quan tâm mở miệng, “Người khác thế nào tôi không biết nhưng tôi
ghét nhất chính là loại nữ nhân ghê tởm chuyên đi phá hoại gia đình
người khác.”
Bàn tay đang đặt trên bàn phím của Trình Vũ Phỉ cứng lại, trong lòng hơi mất mát nhưng nhanh chóng hồi phục lại bình thường. Đều nói ở cổ đại sống không bằng chết, chút tiếng xấu cũng có thể khiến người ta tự sát, bởi chỉ như vậy mới có thể chứng minh sự trong sạch
của bản thân. Lời nói là thanh đao sắc, hơn nữa, nó có thể vô hình mà
giết chết người ta. Đổi lại hiện đại/ bây giờ, thật ra cũng như vậy,
chẳng qua những lời nói đó chuyển từ vũ khí giết người sắc bén sang mềm
dẻo hơn mà thôi .
Khổ sở sao? Trình Vũ Phỉ tự hỏi chính mình,
đương nhiên đáp án là không, cô đều đã trải qua tất cả những gì gọi là
thống khổ nhất, từ mối tình đầu tan vỡ đến gia đình phá sản, nếu cô dễ
dàng bị đánh bại như vậy, cô đã sớm đầu hàng số phận từ lâu rồi. Huống
chi những kẻ nói xấu sau lưng cô, có mấy người thực sự là người tốt? Cô
làm việc ở công ty này lâu như vậy, lại chuẩn bị tăng lương, sao có thể
vì những chuyện này ảnh hưởng tới công việc.
Buổi trưa, những
người thường cùng Trình Vũ Phỉ dùng cơm do dự thật lâu vẫn không bước
tới gọi cô cùng đi. Trình Vũ Phỉ cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo,
cũng không phải thực sự bị tổn thương, chỉ là hơi cảm thán, mối quan hệ
giữa đồng nghiệp có lúc mỏng manh như giấy.
Trình Vũ Phỉ một mình đi ăn cơm bọc lá sen, có điều đầu bếp hôm nay nấu hơi
quá tay, khiến cô ăn cơm không được