Polly po-cket
Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323544

Bình chọn: 9.5.00/10/354 lượt.

i theo cô cả tuổi thanh xuân.

Cô nghĩ

mình vì một bài vật lý thế nào cũng không làm ra được, lại không giám

ngồi ngay trước mặt bạn học khóc đành nằm gục xuống lặng lẽ rơi nước

mắt. Sau đó viết trong sách luyện tập vật lý như điên một tên người như

thể khắc vào trong lòng.

Cô vẫn luôn luôn hiểu một đạo lý, anh

không yêu cầu cô làm cho anh điều gì, tất cả đều là do cô can tâm tình

nguyện. Vì vậy anh có đáp lại hay không đều không liên quan. Nguyên nhân chính là cô cùng cô có một tình yêu mà tên gọi là tình đơn phương.

Trình Vũ Phỉ cười không ra tiếng.

Ở cách vách nhà cô có một đôi vợ chồng cùng một cô con gái nhỏ,

cô bé rất đáng yêu. Có một lần mẹ bé nói cho bé trên ti vi rất nhiều

thứ đều là do máy vi tính chế tác. Kể như có lần bé rất yêu thích một hồ ly cũng là do máy vi tính chế tác trong quá trình hậu kỳ. Bé liền kéo

tay mẹ hỏi “Mẹ, cái đó cũng là do máy vi tính chế tác có đúng không?”

Mẹ bé cũng tò mò, nhìn một lát thấy cảnh nam nữ chính đi đến cạnh giường,

thật ra là giống với việc tắt đèn đi ngủ, cùng lắm nhiều hơn chỉ là một

cái hôn mà thôi. Mẹ bé có chút kinh ngạc, hỏi tại sao.

Bé nhìn mẹ “Bởi vì bọn họ đang làm chuyện vợ chồng mới có thể làm.”

Chuyện vợ chồng mới có thể làm…Trình Vũ Phỉ ngày đó được mời đi ăn cơm, cô

không ngờ sẽ vì cô bé mà lại được học thêm chút chuyện. Trình Vũ Phỉ

không cách nào nói ra được trên xã hội hiện nay chuyện này đã sớm biến

thành chuyện không phải chỉ vợ chồng mới có thể làm. Trong lòng sao lại

khó chịu như vậy, người khác chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi trẻ

con sao mà trưởng thành sớm vậy, còn cô thì lại cảm thấy như thương tiếc chuyện không hề thuần tuý kia.

Cô hít vào một hơi thật dài, không tiếng động mà khóc… Từ Triệu Luân ôm Tiểu

Nhân Nhân đi tới đến phòng khám bệnh gần đó, Tiểu Nhân Nhân ôm ba ba, vẻ mặt ủy khuất, mẹ lại không quan tâm bé, càng nghĩ càng tủi thân, mẹ

thật không tốt, mẹ trứng thối.

"Còn đau không?" Từ Triệu Luân ân cần hỏi con gái, lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mắt bé.

Nhân Nhân lắc đầu, "Không đau."

Từ Triệu Luân đặt Nhân Nhân xuống, để cho bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ, còn

anh ngồi xổm xuống bên cạnh bé, nhìn con gái mình đang uất ức, "Về sau

đừng làm những chuyện này, biết không?"

Anh vừa nói như

vậy, Nhân Nhân cảm thấy mình ủy khuất hơn, nước mắt lại chảy ra, cũng

không gật đầu, ngước mắt nhìn ba mình.

“Làm sai chuyện còn không biết xấu hổ ngồi khóc” Triệu Luân lắc đầu "Về sau không được làm mẹ tức giận, biết không?"

Lúc này Từ Nhân Nhân khóc òa lên, "Mẹ không phải người mẹ tốt, đối với con

không tốt chút nào… Mẹ xấu xa, mẹ nghi ngờ, đáng ghét."

Từ Triệu Luân thở dài, cầm lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi trên mặt

con gái "Ừ, mẹ không tốt, vậy đổi mẹ khác được không?"

Nhân Nhân lần này một mực lắc đầu, "Không cần."

Từ Triệu Luân nở nụ cười, chăm chú nhìn con gái của mình, "Nhân Nhân,

con phải hiểu một điều, con muốn làm việc gì thì có thể nói với ba mẹ,

nhưng con không thể tự đi làm mấy việc này, như việc cắt nát tất cả quần áo của dì Bạch , đây là lỗi của con… Nếu như con không thích dì Bạch,

con có thể nói cho ba, mà không phải đi làm chuyện như vậy."

Nhân Nhân hít hít cái mũi nhỏ, bĩu môi, không muốn nói chuyện.

Từ Triệu Luân cực kỳ bất đắc dĩ, ôm lấy con gái, lúc này mới đi đến phòng

bệnh. Một lúc lâu sau Nhân Nhân mới dùng hai tay ôm lấy cổ ba, nhẹ nhàng hỏi, "Nếu như con muốn ba với dì Bạch không kết hôn, ba sẽ không kết

hôn sao?"

"Con không thử một chút làm sao biết?"

"Vậy ba với dì Bạch đừng kết hôn."

Từ Triệu Luân vỗ vỗ lưng con "Ừ."

Mẹ Từ vẫn luôn không thích Tiết Giai Nhu, thấy cuối cùng con trai cũng

quyết định ly hôn với Tiết Giai Nhu, liền trăm phương ngàn kế tác hợp

anh với Bạch Hiểu Dĩnh. Hôm nay vốn là bữa tiệc đính hôn, kết quả con

trai của bà chỉ vì một cú điện thoại, nói hủy bỏ liền hủy bỏ. Lúc này Từ lão phu nhân vẫn còn tức giận, thấy Từ Triệu Luân ôm Nhân Nhân lại đây, nhưng vẫn như cũ không để ý tới.

Nhân Nhân trượt xuống từ trên người Từ Triệu Luân, nhảy nhót chạy tới bên bà nội “Bà nội, Nhân Nhân rất nhớ người."

Nhân Nhân cười đến rực rỡ, làm nũng với bà nội, khuôn mặt Từ lão phu

nhân cũng không kìm được nhu hòa, lập tức ôm Nhân Nhân lên. Mặc dù bà

không hài lòng với Tiết Giai Nhu, nhưng cũng phải thừa nhận, người phụ

nữ kia tướng mạo không tệ, sinh ra đứa bé tinh nghịch đáng yêu, khiến

người ta không thể chán ghét được, chỉ là điều này không làm ảnh hưởng

đến cái nhìn của Từ lão phu nhân đối với con dâu.

Kể ra

cũng không phải Từ lão phu nhân cố ý làm khó người khác, mà là con dâu

không thảo. Ban đầu Từ gia và Tiết gia có hợp tác, nên muốn dựa vào kết

thân để quan hệ hai nhà khăng khít hơn. Quả thực Từ lão phu nhân đã mất

một phen công sức, trong số con gái nhà họ Tiết chọn được Tiết Tĩnh Nhu, bà rất hài lòng về cô gái kia, học thức nhân phẩm đều không có gì phải

nói. Hơn nữa tính tình Tiết Tĩnh Nhu khiến cho lão phu nhân rất hài

lòng, có một nàng con dâu như vậy bà nằm mơ cũng có thể cũng có thể mỉm

cười.

Ai biết, một người c