Snack's 1967
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326420

Bình chọn: 7.00/10/642 lượt.

không thể nghĩ đến, tất

cả đều cho em.



Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi vào phòng ngủ,

Kỉ Dĩ Ninh nghiêng người. Đồng hồ sinh lý báo thức hoàn toàn mất đi hiệu lực, có lẽ do cô quá mệt mỏi.

Ngay cả sức lực mở to mắt ra cũng không có, đau nhức khắp người, di

chứng sau khi say chính là đầu đau dữ dội, thế nên đây là lần đầu tiên

Kỉ Dĩ Ninh tỉnh lại mà không có ý muốn rời giường. Không nhịn được lại

chui vào ổ chăn, yên lặng tự an ủi mình: Mười phút thôi mà, ngủ tiếp

mười phút nữa thôi mình sẽ đứng dậy……

Cơn buồn ngủ lại một lần nữa ập đến, lại không bị ai quấy nhiễu, cô cứ tiếp tục nặng nề ngủ như vậy.

Trong giấc mơ, Kỉ Dĩ Ninh nghe thấy một giọng nói khêu gợi trầm thấp

bên tai mình, vô cùng dụ hoặc hỏi:“…… Ai là người đẹp nhất Dĩ Ninh gặp

được?”

Cô mệt mỏi ngay cả chút sức lực trả lời cũng không có, nhưng đối

phương vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần lại một lần, kiên nhẫn lặp lại vấn đề, âm sắc hoa lệ, làm cô không chịu được mà bị dụ hoặc.

Hơi hơi giật giật môi, Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu, giọng nói hàm hồ truyền ra:“Mona Lisa……”

“……”

Đường Dịch hiếm khi cảm thấy ngỡ ngàng.

Thật không hổ là Kỉ Dĩ Ninh, cái gì cũng không giống người thường.

Uhm, về vẻ đẹp mà bại bởi Mona Lisa, anh còn có thể chấp nhận được.

Thân thể trần trụi của cô dễ dàng khiến cho ánh mắt của Đường Dịch

càng ngày càng mờ ảo. Ở trên giường, nhất là lúc ở cùng Kỉ Dĩ Ninh,

Đường Dịch tuyệt đối là một người tùy tâm sở dục [1'>, muốn cô, anh nhất

định phải có được.

[1'> Tùy tâm sở dục: Làm theo ý thích của mình.

Ngón tay thon dài của anh dao động từ đường cong của eo cô xuống phía dưới, khám phá vào giữa hai chân đang khép chặt của cô. Hình ảnh tối

hôm qua hiện lên trước mắt, giống như trong cơ thể cô còn mang độ ấm của anh chưa kịp tán đi, nhớ tới tư thái phong tình vạn chủng quyến rũ mê

người khi cô đắm chìm trong tình dục, bỗng chốc toàn bộ ánh mắt của

Đường Dịch lâm vào u ám.

Năm phút đồng hồ sau, Kỉ Dĩ Ninh vô thức nắm chặt chăn, hơi hơi mở miệng, rên rỉ ra tiếng.

Đường Dịch kéo cô lại gần, phủ lên thân thể trắng nõn của cô, dùng

ngón tay mình gợi lên dục vọng của cô, dùng giọng nói mê hoặc đập tan

phòng tuyến của cô,“Dĩ Ninh đến bảo tàng Louvre xem [ Mona Lisa '> vào

lúc nào?” [2'>

[2'> Bảo tàng Louvre: ở Paris, Pháp.

Kỉ Dĩ Ninh bị anh làm cho tiến hay lùi đều không được, hơi thở hoàn toàn rối loạn, hàm hồ trả lời:“Đại học……”

Đường Dịch tuyệt đối là loại người được một tấc lại muốn tiến một

thước, không hề có ý định buông tha cho cô, ngón tay anh khám phá vào

bên trong, dẫn cô trút xuống đam mê tình dục.

Anh hôn lên môi cô, nhiễu loạn suy nghĩ của cô: “Xem cùng ai vậy?”

Người mới học nghề như Kỉ Dĩ Ninh làm sao có thể chịu được loại kỹ

xảo này của anh, ôm lấy cổ anh, tất cả lý trí đều bay đi, vô thức liền

nói ra toàn bộ cho anh.

“Tồn Huyễn……”

Đường Dịch dừng động tác.

Giây tiếp theo, anh bỗng nhiên bứt ra từ trong cơ thể cô.

Tốc độ cực nhanh, mang đến khoái cảm thật lớn, nhưng chỉ là trong chớp mắt, thứ lưu lại trong cơ thể, chính là hư không đáng kể.

Kỉ Dĩ Ninh lập tức bị đám mây lỗ mãng bao phủ, ý thức và tư tưởng rốt cục đã trở lại, mệt mỏi mở to mắt, mờ mịt tập trung vào một điểm, liền

thấy một bóng người quen thuộc.

Hai tay anh bao quanh bên người cô, ôm trọn cơ thể cô, sợi tóc màu

đen rũ xuống, chặn đi tầm mắt anh, làm cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, cảm

giác áp bách cứ như vậy ùn ùn thổi quét mà đến.

“Đường, Đường Dịch……”

Thấy hình ảnh hai người đều đang trần trụi, Kỉ Dĩ Ninh nhất thời vừa

thấy xấu hổ vừa thất sợ hãi, hai tay cuống quít che ở trước ngực, ngay

cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên.

“Đường Dịch…… Chúng ta, sao chúng ta lại có thể……”

“Không được phép gọi anh là Đường Dịch.”

Bỗng nhiên anh cắt lời cô, đáy mắt đen tối.

“Ngày hôm qua em đã gọi anh thế nào thì hôm nay cũng phải gọi như thế, về sau cũng không cho phép đổi.”

Anh tức giận.

Kỉ Dĩ Ninh đột nhiên phát hiện sự thật này, nhưng, anh tức giận cái gì chứ?

Đường Dịch bỗng nhiên nâng tay xoa mặt cô, biểu tình diễm lệ:“…… Không nhớ rõ ngày hôm qua gọi anh thế nào sao?”

Thì ra anh vẫn nghĩ đến, Kỉ Dĩ Ninh là người rất hướng nội, không

biết chủ động, từ cách gọi tên cũng có thể nhận ra, ngay cả họ và tên cô đều gọi lên, không biết làm nũng, không biết làm anh vui vẻ.

Tuy nhiên, vài phút trước anh mới phát hiện, cô không phải đều đối đãi với mọi người như vậy.

Từ miệng cô vô thức gọi ra một cái tên, làm cho Đường Dịch lạnh thấu

xương. Thế mới biết được, thì ra, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, mặc kệ có cùng nhau hay không, chỉ cần Kỉ Dĩ Ninh nguyện ý, là có thể thủy

chung giữ lại những thói quen thân mật nhất dưới đáy lòng mình.

Đường Dịch bỗng nhiên kéo ra bàn tay chắn trước ngực của cô, một động tác, khiến cho toàn bộ thân thể cô thẳng thắn thành khẩn trần trụi

trước mắt anh. Không nhìn đến biểu tình xấu hổ bối rối của cô, anh cúi

đầu cắn lên bộ ngực của cô, đầu lưỡi lướt qua cái đỉnh cao ngất, sau đó

bỗng nhiên động thân, đem toàn bộ mình chôn sâu trong cơ thể cô, ý muốn

cô phải trải qua tra tấn gấ