
ã nói gì với anh? Đi ra ngoài công tác?
Còn muốn anh không cần lo lắng, phải không? Kết quả thì sao? Kết quả
chính là em một mình rời khỏi anh, ngay cả nhà cũng không về?!”
Tức giận trong lòng không kềm chế được mà nổ tung, làm cho ngón tay
Đường Dịch nắm cằm cô không nhịn được lại dùng sức ba phần, biểu tình
rốt cục không chịu khống chế trở nên hung ác hơn.
“Kỉ Dĩ Ninh, bắt đầu từ khi nào, em cũng học được cách nói dối anh?”
Loại chất vấn thế này không phải không khiến người ta phản cảm.
Kỉ Dĩ Ninh giật giật môi, đáy lòng theo bản năng liền cãi lại: Là anh, là anh đã nói dối em trước.
Huống chi, cô cũng không muốn rời bỏ anh, anh lên án như vậy căn bản là không có đạo lý.
Nhưng không thể được, cãi lại người khác, cho tới bây giờ cũng không
phải là sở trường của Kỉ Dĩ Ninh. Không chỉ không phải là sở trường,
thậm chí Kỉ Dĩ Ninh còn khinh thường nó. Cô làm người luôn luôn thị phi
rõ ràng, mặc kệ người khác đối đãi như thế nào, chỉ cần mình không thẹn
với lương tâm là tốt rồi.
Cụp môi xuống, chung quy không phải người hiếu chiến, vì thế, cô thỏa hiệp với anh.
“Em không muốn rời đi,” Cô nói nhỏ:“Em cũng chỉ muốn một mình yên
lặng một chút mà thôi.” Bóng đêm buông xuống, cô tự nhiên sẽ trở về.
Không thể biết được, lời giải thích như vậy trong mắt Đường Dịch, hoàn toàn chỉ là lớp màu lót nhợt nhạt.
“Một mình yên lặng một chút?!”
Đường Dịch giận dữ bật cười.
Đột nhiên cái gì anh cũng không nói được, anh vì cô mà lo lắng lâu
như vậy, vì cô mà huy động mọi người, thậm chí trong cơn giận dữ còn làm Tiểu Miêu bị thương, chọc phải Đường Kính, lại không nghĩ rằng, hóa ra, cô chỉ thầm nghĩ một mình yên lặng một chút.
Vậy sau đó thì sao?
Giữa vợ chồng, luôn không tránh khỏi bất đồng, cuộc sống dài như vậy, nếu chuyện như thế này lại xảy ra, cô có thể ở một mình bao lâu đây?
Một ngày? Một tháng? Hay là một năm?
Mặc kệ bao lâu, chỉ khẳng định một điều –
Kỉ Dĩ Ninh tình nguyện tin tưởng Thượng Đế, cũng không tin Đường Dịch.
Đường Dịch bỗng nhiên nở nụ cười.
Trong bóng đêm, giọng nói ôn nhu của Đường Dịch vang lên:“Kỉ Dĩ Ninh, anh và em ở cùng nhau hai năm ……”
Hai năm, đáy lòng cô thủy chung vẫn thiết lập một phòng tuyến với anh.
Cô không biết, chỉ cần cô hỏi, anh sẽ giải thích, thậm chí anh nguyện ý dung túng cô tức giận, cô có thể nổi giận với anh, vốn là anh không
đúng trước, cho nên tất cả những gì mình làm anh đều có thể chịu hậu
quả.
Chỉ có một điều anh không thể chịu được đó là cô không trách anh.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác ngày hôm nay cô mang đến cho mình.
Đường Dịch chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như ngày hôm nay, cảm nhận mình đã bị bỏ rơi.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối như ngày hôm nay, không có sức lực.
Quá trình một người mất đi một người khác, thật sự có thể rất nhanh,
chỉ trong chớp mắt như ánh sáng của đèn flash, anh đã không thể nhìn
thấy cô.
Đường Dịch bỗng nhiên ôm chặt cô.
Là cái ôm cường thế như muốn chiếm giữ cho riêng mình, rất nhanh đã làm cô thấy khó thở.
Kỉ Dĩ Ninh cầm lấy tay anh, vừa muốn nói, đôi môi đã bị anh chặn lại.
Anh không lưu cho cô một chút đường sống nào, nếu cô không chịu chống đỡ không chịu phản kháng, không chịu chất vấn không chịu tha thứ, vậy
thì anh cũng chỉ có thể sử dụng phương thức của Đường Dịch đó là đem cô
khóa lại bên mình.
“Dĩ Ninh, về sau, không cần như vậy, được không?” Anh vẫn dùng lời
nói nhỏ nhẹ đêm đêm nói với cô, nhưng thực chất lại rất cường
quyền:“Chúng ta đã nói, trước sáu giờ em phải về nhà, chúng ta rõ ràng
đã nói……. Nếu, em không làm được, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, em sẽ
không cần ra ngoài đi làm nữa, không cần ra ngoài nữa được không?……”
Trong nháy mắt, cả người Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn cứng đờ, tâm trầm xuống đáy cốc mang theo khiếp sợ và tuyệt vọng, dường như nó suýt nữa làm cô
đứng không vững.
Vạn vạn không thể tưởng được, cô dùng thời gian một ngày, để giải đáp lời nói dối của anh, để tự trách và sám hối đối với chính mình không đủ tư cách làm một người vợ tốt, lại không thể đổi lấy tình yêu thương của anh, mà đổi lấy anh lại một lần nữa giam lỏng cô.
Dù có là người không muốn tranh giành gì, cũng không thể chịu nổi sự trừng phạt như vậy.
Một câu của anh, rốt cục cũng làm cô rút lui đến đường cùng.
“Anh không thể làm vậy với em……”
Kỉ Dĩ Ninh nâng mắt lên, trong cả cuộc đời mình, lần đầu tiên cô nói không với anh:“…… Em không làm được.”
Mặt Đường Dịch âm trầm như nước, khuôn mặt xinh đẹp bị chôn vùi trong bóng đêm. Kỉ Dĩ Ninh còn cảm thấy âm thanh rung động của xương ngón tay do anh dùng sức nắm chặt, nó biểu hiện sự giận dữ của anh.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng nói bình tĩnh kỳ cục:“Thu lại câu nói vừa rồi của em.”
Kỉ Dĩ Ninh cắn môi dưới, không đáp không ứng.
Vì thế anh dùng lực cắn xuống môi dưới của cô, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập không khí, cô là người rất sợ đau, trực giác muốn đẩy anh ra
nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
“Nói.” Anh kiên trì muốn cô đáp ứng:“Nói là em có thể làm được.”
“Em không làm được.”
Một câu, Kỉ Dĩ Ninh đã trốn tránh thế giới của Đường