Polly po-cket
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325942

Bình chọn: 7.5.00/10/594 lượt.

đem chính mình giao cho anh, như vậy là đã đủ lắm rồi.

Vì thế, anh càng trân trọng mà ôm cô chặt hơn.

“Anh biết, những ngày hạnh phúc của em không phải là ở nơi này bên

cạnh anh, mà là ở Cambridge. Ngay từ ngày đầu tiên gặp được em anh chỉ

biết, đoạn thời gian ở Cambridge đó, em không cần chút sức lực nào để

đối diện với chuyện gì. Anh có cho em nhiều đến đâu, cũng không thể sánh bằng khoảng thời gian hạnh phúc đó……”

Cô nghe thấy giọng nói của Đường Dịch văng vẳng ở bên tai, dần dần tiến vào lòng cô.

Anh cúi người xuống hôn cô, phân đúng mực từng tấc nhu yêu.

“Dĩ Ninh, anh nghĩ muốn em, muốn để em ở lại bên cạnh mình, không chỉ mùa đông này. Thậm chí em không cần yêu thương anh, tựa như ba năm

trước đây lúc em gả cho anh, em không yêu thương anh, anh biết, nhưng

anh chịu được……. Có điều, đừng để quá khứ ở Cambridge mang mình đi, chỉ

có điều này, anh không thể chịu được.”

Đông đêm lãnh lẽo là vậy mà đột nhiên anh lại lấp đầy nhu yêu như thế, vì vậy Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn rơi vào giấc mộng.

Rất nhiều cảm tình trên đời này có thể bỏ dở nửa chừng, nhưng anh

không muốn như vậy, giữ chặt lấy nó, cả đời sẽ có được tình cảm.

Chính là như vậy.

Kỉ Dĩ Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Cô thông minh như vậy, làm sao có thể nghe mà không hiểu ý tứ ẩn

trong lời nói của anh? Những câu như thế này mà được nói ra từ miệng

Đường Dịch quả thực dễ dàng khiến người ta sa vào đó.

Tình cảm anh dành cho cô quá sâu đậm, nhưng cô vốn ngốc nghếch về mặt tình cảm, không biết nên đáp lại anh thế nào, thậm chí không biết được

có thể nhân cơ hội này mà mình muốn gì thì cứ lấy từ anh, cô chỉ biết ỷ

lại theo bản năng cứ dựa vào anh nhiều thêm một chút, giọng nói không tự giác còn mang theo ý làm nũng.

“Chúng ta…… Vào phòng ngủ nói chuyện được không?” Nghĩ nghĩ, cảm thấy chủ động đưa ra ý muốn cùng một chỗ với anh như thế cũng không ổn lắm,

vì thế Kỉ Dĩ Ninh lại bổ sung một lý do ngốc nghếch nhất:“Nơi này hơi

lãnh……”

Vừa nói xong, không nói đến phản ứng của Đường Dịch như thế nào,

chính Kỉ Dĩ Ninh đã muốn lấy cái xẻng đào một cái hố để chôn mình xuống

rồi. Trong biệt thự này nhiệt độ ấm áp quanh năm, bốn mùa như xuân, lý

do kia của cô chính là một công trình bã đậu, hoàn toàn không đứng

vững……

Đường Dịch không nói gì thêm, giống như đã sớm đoán được cô sẽ có

phản ứng ba phải cái nào cũng được như vậy, vì thế anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

Cẩn thận đặt cô lên giường, đắp lên người cô một cái chăn mềm mại,

khi ngẩng đầu lên ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua đồng hồ báo thức ở

đầu giường, lúc đó mới phát hiện hóa ra bây giờ đã hơn ba giờ sáng rồi.

Giống như anh bỗng nhiên mềm lòng, trong nháy mắt tất cả những lời

muốn nói cũng không nói ra nữa, sờ sờ lên mặt cô, nói hai chữ:“Ngủ đi.”

“Này –” Kỉ Dĩ Ninh vội vàng giữ chặt tay anh,“Anh đi đâu thế?”

Anh tránh nặng tìm nhẹ:“Anh còn có chút việc cần xử lý.”

“Anh nói lung tung.” Kỉ Dĩ Ninh thông minh cũng không dễ bị lừa:“Mỗi lần anh không muốn để ý đến ai lại nói như vậy.”

Đường Dịch nhìn cô, biểu tình bình thản không ôm chút kỳ vọng nào, hỏi:“Em muốn giữ anh lại sao?”

“……”

Nhìn biểu tình vô thố của cô, Đường Dịch hình như đã khuất phục vận

mệnh, không tiếp tục tức giận nhưng cũng không bỏ đi tức giận trong

lòng, kéo lại chăn cho cô.

“Ngủ đi.”

Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, vòng chân lại, xoay người rời đi.

“Đường Dịch –” Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên nghiêng người về phía trước nắm

lấy góc áo anh, bỏ qua ngượng ngùng trong lòng, cố lấy dũng khí nói với

anh:“Ở lại cùng em đi, không cần đến thư phòng nữa……”

Một Đường Dịch cô độc ngồi một mình cả đêm như thế, cô không muốn nhìn thấy nữa.

Đêm dài yên tĩnh.

Kỉ Dĩ Ninh lôi kéo tay anh, muốn anh ngồi trước mặt mình, gần gũi nhìn anh, cô chậm rãi kể cho anh nghe.

“Trước đây mẹ nói chuyện với em, mẹ hỏi em thích loại người như thế

nào, tương lai muốn gả cho một người như thế nào. Vào lúc đó, em chỉ nói em không quan trọng, mẹ cảm thấy tốt thì em cũng thấy tốt rồi. Kỳ thật, điều này sao có thể nói rõ ra được, chuyện này mỗi người chỉ có một lần trong đời, làm sao có thể không thèm để ý chứ……”

Cô cúi đầu:“Trước kia em nghĩ tới, mình sẽ thích một người như thế

nào nhỉ. Anh ấy không cần có nhiều quyền lực, không cần có bao nhiêu

hiển hách, em cũng không cần anh ấy phải đẹp trai dễ nhìn thế nào, thậm

chí em không cần anh ấy phải quá thông minh, em chỉ hy vọng anh ấy là

một người lương thiện, là một người sẽ không gây thương tổn cho người

khác. Em vẫn cảm thấy, ước hẹn ở chung với một người như vậy, mới có thể là một chuyện đơn giản mà hạnh phúc.”

Đường Dịch hiểu rõ, tươi cười có chút ảm đạm:“Gặp được anh, may mắn của em thật đúng là không phải kém bình thường rồi……”

“Đúng vậy, anh cũng không biết lúc đó em thất vọng nhiều thế nào

đâu.” Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh cười:“Không có điểm nào trên người anh là phù

hợp với tiêu chuẩn người yêu của em cả, suốt một thời gian dài em không

biết phải đối với anh như thế nào mới tốt.”

Nụ cười của cô dần dần biến mất, có một loại hối tiếc trong đó.

“Bây giờ nghĩ đế