
n, mới hiểu được, có lẽ, chính là bắt đầu từ thời gian đó, em dưỡng thành thói quen thẳng thắn trước mặt anh.”
Anh dùng một tư thế tốt nhất chắn trước cuộc đời cô, từ trên cao nhìn xuống, cho dù gần trong gang tấc nhưng vẫn đem đến cho cô cảm giác xa
cách.
“Khi đó, cuối cùng em cảm thấy Đường Dịch quá thông minh, tất cả
những gì về em đều hiểu biết rõ, vì thế em đã nghĩ, dù sao anh cũng nhìn thấu tất cả rồi, cho nên có một số việc cũng không cần nói ra, trong
lòng mỗi người hiểu được nhau như vậy là đủ rồi. Vì thế ở bên cạnh anh
nhiều năm như vậy, em vẫn không nghĩ tới, thời gian sẽ làm thay đổi mọi
thứ, nếu hai người thật sự phải lạc mất nhau, cũng không thể đơn giản là một người rẽ trái một người rẽ phải được……”
“Người khác đều nói, sự kiên nhẫn của anh rất kém, không thích nhân
nhượng người khác, âm tình bất định, làm cho người ta không thể nào
xuống tay. Lúc đầu em cũng tin như vậy, mãi sau này em mới phát hiện,
anh đối với em, không phải như thế.”
Thật sự, Đường Dịch giận dữ cũng tốt, tiếp tục khi dễ cô cũng được,
cô từng nhìn thấy bộ dáng anh cẩn thận chăm sóc cô, vì thế đáy lòng cô
thủy chung luôn tin tưởng, đối với cô, anh luôn luôn kiên nhẫn.
Trong hai năm qua, thuốc Đông y cô uống hầu như đều do anh tự tay dày vò mà ra, có khi cô đứng bên cạnh nói chuyện với anh, hỏi: Anh biết về
thuốc Đông y ư? Anh không chút để ý cười một cái, không đáp, chỉ đến khi cô thích thú động tay vào thảo dược đó, anh mới bắt lấy tay cô, nhìn cô nói, thuốc cũng chia quân thần, hỗ trợ lẫn nhau, tương sinh tương khắc, úy giả có mười chín, phản giả có mười tám, làm sai sẽ ảnh hưởng đến em, cho nên, việc này anh làm sẽ tốt hơn.
So sánh với bạn bè cũng lứa tuổi với cô, cô cũng được xem là người có lực nhẫn nại rất tốt rồi, phải uống thuốc đắng thế nào cũng sẽ không
oán giận một câu, tuy rằng lúc ấy uống xong thật sự là hận không thể nhổ nó ra ngay. Mỗi lúc như thế, anh sẽ ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô nói
với cô, Dĩ Ninh không có việc gì.
Có lẽ chính là vì một Đường Dịch như vậy, đã làm cho Kỉ Dĩ Ninh cuối
cùng còn thích đùa một trò chơi. Thuốc Đông y đều có cách dùng riêng của nó, độ to nhỏ của lửa, chỉ cần không giống một chút thôi cũng khác nhau ngàn dặm, mỗi lần uống thuốc, cô đều có thể dùng vị giác nơi đầu lưỡi
để cảm nhận thuốc này có phải do anh sắc hay không. Nếu đúng, dù khó
uống và đắng như thế nào cô cũng không nhíu mày; Nếu không phải, cô cũng sẽ uống, chỉ là uống xong sẽ không vui vẻ, anh có thể nhận thấy trong
lòng cô suy nghĩ, sau đó ôm chầm lấy cô và nói, lần sau anh làm, cô mới
có thể thấy vui vẻ.
“Còn tức giận sao?”
Cô hướng về phía anh dựa vào, dựa vào lòng anh.
“Về sau, em sẽ sửa, đem những điều anh muốn biết đều nói cho anh.”
Cô nói:“Ví dụ như hôm nay, anh hỏi em vì sao chưa bao giờ dùng đồ
trang sức anh mua cho. Không phải là em không thích, mà là em đã có cái
tốt nhất, cho nên em không cần gì nữa.”
“Cái gì?”
“Này a.”
Cô tựa vào lòng anh cho anh ôm, giơ tay phải lên trước mặt anh, trên
ngón áp út có một chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương, trong bóng đêm nó
vẫn tỏa sáng lấp lánh, là lời hứa hẹn tốt đẹp nhất anh dành cho cô.
“Người Hy Lạp cổ đại nói, ngón áp út có một mạch máu kết nối với trái tim, khi hai người cùng đeo nhẫn, sẽ khởi động mạch đập tình yêu của
họ, nếu tháo ra, sẽ phá vỡ kinh mạch nối với trái tim đó, người không
chống đỡ được sẽ chết.”
Đường Dịch cười cười:“Em không giống người sẽ thích câu chuyện đẫm máu như vậy.”
“Đó là trước kia.” Kỉ Dĩ Ninh vuốt ve nhẫn kim cương trên ngón áp út
của mình,“Trước kia em không thích loại tình cảm mãnh liệt như vậy,
nhưng bây giờ em thích. Chuyện tình cảm, càng nhìn sâu sắc thì càng
khủng bố càng nguy hiểm, không thể nói ra chính là một loại cố chấp. Mà
anh…… Đã làm cho em có loại cố chấp này.”
Đường Dịch chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi cô,“Một khi em muốn, sẽ là một người rất biết dỗ dành người khác……”
Kỉ Dĩ Ninh dừng một chút.
Không phải cô đang dỗ anh, rõ ràng những lời này cô nói với anh đều là những lời nói thật.
Cô ngẩng đầu lên thừa nhận nụ hôn của anh, mặc anh một đường dao động xuống phía dưới, thở hổn hển phát ra âm thanh,“Về sau, anh không cần
mua cho em những thứ đó, em không thèm để ý; Nhưng chiếc nhẫn kim cương
trên tay này mãi mãi là của em, anh cho em, nó chính là của em, anh
không thể cướp nó đi, càng không thể đưa nó cho người khác……”
Đường Dịch dừng lại động tác, nghiền ngẫm nhìn cô:“Trong Phật giáo
gọi cái này là vật chấp, là người không thể cứu độ, rất không giống em,
em có thể sợ hãi.”
“Không sợ.” Cô nói:“Nếu ngay cả nhẫn anh cho em mà cũng không giữ được, em còn có cái gì phải sợ đâu.”
Quên đi tình yêu của cô, mới là điều kinh hãi nhất không thể thừa nhận trong cuộc đời.
Đường Dịch rốt cục không nhịn được đặt cô dưới thân.
Nhiều năm như vậy, có khi Khiêm Nhân vẫn không nhịn được hỏi anh,
thiếu phu nhân có thể là người từ thời Trung Cổ xuyên qua không, anh chỉ liếc nhìn anh ta một cái, Khiêm Nhân liền tự động mở cửa trốn chạy.
Nhưng mà tĩnh tâm suy nghĩ lại, lời này không phải