
Này này, bây giờ không thể nói!” Lâm Cảnh Nguyệt đưua tay che miệng của
anh, ngăn cản anh lại tiếp tục hỏi. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho anh
biết!
Ánh mắt Hà Tử Nghiệp híp lại, bên trong ánh sáng chói lóa,
Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay nóng ngứa một chút, vội vàng rút
tay trở về, người này, là chó sao chứ? Thế nhưng lại liếm tay cô!
“Điểm mẫn cảm?”
“Này này, không nên hỏi lời dâm đãng như vậy đâu!”
“Dâm đãng? Dâm đãng hơn không phải em cũng chưa từng làm qua.”
Đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời đau nhức, tại sao cô cảm thấy đối thoại
giữa bọn họ càng ngày càng không trong sáng rồi! Kể từ ngày đó, mặc kệ
đầ tài bắt đầu là gì, cuối cùng nhất định sẽ chuyển đến sự tình này!
Thật nhức đầu, “Hà Tử Nghiệp, anh có thể hay không…đúng, có thể hay
không bình thường một chút?”
Hà Tử Nghiệp nghe vậy nhíu mày: “Anh nơi nào không bình thường? Không thỏa mãn em?”
“Hà Tử Nghiệp !” Lâm Cảnh Nguyệt tức muốn giơ chân, có thể nói chuyện đơn
giản hay không hả? Có thể hay không hả? Hà Tử Nghiệp nhìn cô tức giận,
vội vàng kéo cô vào trong ngực, ở thời điểm cô sắp xù lông vội vàng trấn an: “Được rồi! Anh không nói!”
Lâm Cảnh Nguyệt nghi ngờ nhìn
anh, giống như không tin anh có thể cam kết như vậy. Hà Tử Nghiệp bị cô
làm cho dở khóc dở cười, nói cũng không được, không nói cũng không được, rốt cuộc là anh phải làm gì đây?
“Mặt còn đau nhức không hả?”
Khi về, đã xử lý vết thương cho cô, nhưng hiện tại vẫn sưng đỏ, gương
mặt của cô da thịt rất non mềm, bây giờ lại sưng như vậy thật là khiến
anh đau lòng muốn chết mà.
“Đã sớm hết đau rồi!” Lâm Cảnh Nguyệt
không để ý phất tay, đây coi là gì, kiếp trước anh vì cô còn đau đớn đến mức nào, kiếp này cũng chỉ là một cái tát, làm sao đủ bù đắp cảm giác
đau lòng muốn chết kia chứ?
“Vậy tối mai chúng ta đi tản bộ đi!”
Hà Tử Nghiệp tựa đầu vào cổ của cô nói, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ,
người này sao lại cố chấp với việc tản bộ như vậy chứ, nhưng nếu không
đồng ý sợ rằng anh sẽ còn nhiều kiểu suy nghĩ khác, cô cố một chút là
được rồi, ôm bờ vai rộng của anh, bất đắc dĩ nói: “Đi đi, đi đi.”
Môi của Hà Tử Nghiệp ở nơi không ai nhìn thấy khẽ nâng lên, tuyết rơi, anh chỉ muốn cùng nàng nắm tay đi, cho đến bạc đầu. Lâm Cảnh Nguyệt cũng không biết tại sao Hà Tử Nghiệp đi gặp Trần Mạt Lỵ, cô đã hỏi anh, anh chỉ nói dù sao cũng là bạn bè, giữa hai người đó có vấn đề đương nhiên anh không thể giả vờ không nghe không thấy. Lâm Cảnh
Nguyệt đối với cách nói này của anh thật sự là xì mũi xem thường, anh
lại quản chuyển ảnh rỗi của người khác sao? Để xem! Anh cho rằng cô
không hiểu anh sao? Cái cớ trăm ngàn chỗ hở như vậy mà anh cũng dám
dùng?
Nhưng Lâm Cảnh Nguyệt lại không truy hỏi tới cùng, dù sao
cô biết quan hệ giữa bọn họ cũng đã nhiều năm rồi, có lẽ anh cũng thật
sự lo lắng cho bọn họ? Lâm Cảnh Nguyệt rất rối rắn, khụ khụ, dù sao nhân phẩm của bạn trai mình vẫn còn tại đó. Nhưng mà, nói không chừng chuyện tình của bọn họ cũng chỉ là như vậy, cô không hiểu, cũng không muốn can thiệp, cho nên cũng không nên hỏi nữa, kệ anh vậy.
Trần Mạt Lỵ
dường như là run rẩy đến Noãn Cac, dọc trên đường đi, ả nghĩ đến vô số
loại kết quả khi Hà Tử Nghiệp gặp ả, càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ
càng sợ, ước gì đoạn đường này đi mãi mà không đến. Đáng tiếc, đường
cũng không có dài như vậy, huống gì, cuộc hện với Hà Tử Nghiệp ả cơ bản
không dám đến trễ.
“Ngồi.” Lúc ả tiến vào, Hà Tử Nghiệp đã ngồi
bên cửa sổ, nhìn có vẻ đã đợi rất lâu, Trần Mạt Lỵ âm thầm hít một hơi,
đè xuống lo lắng trong lòng, nặn ra một nụ cười: “Hai người đã lâu rồi?”
Đối với vấn đề của ả, Hà Tử Nghiệp cũng không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên
nhìn, đem thực đơn đưa cho ả: “Muốn ăn gì thì tự mình gọi.”
Ở
cùng với người này ả còn có thể ăn được gì sao? Trần Mạt Lỵ đành nhìn
lung tung trên thực đơn, gọi một phần bò bít tếch chính 7 phần. Khi đưa
thực đơn cho Hà Tử Nghiệp, anh lắc đầu: “Tôi nói xong đã.”
Nghe
lời của anh, Trần Mạt Lỵ có chút nhẹ nhõm, hôm nay người này không có ý
định tìm ả để tra hỏi, ả thận trọng nhìn anh dò hỏi: “Anh muốn nói gì?”
“Cô thích Hàn Mộ Vân ?” đầu ngón tay của Hà Tử Nghiệp miết nhẹ lên mặt bàn, chất gỗ thượng hạng phát ra âm thanh trầm muộn, không khí bỗng nhiên
khẩn trương: “Phải…” Rõ ràng anh biết rất rõ chuyện tình giữa bọn họ, ả
cũng không chút do dự thừa nhận.
“Rất tốt.” Hà Tử Nghiệp đối với
câu trả lời của ả hết sức hài lòng, động tác trên tay cũng ngừng lại,
nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn Trần Mạt Lỵ, Trần Mạt Lỵ cảm thấy mồ hôi trên trán đang tuột xuống, sau lưng ướt lạnh. “Nhưng hình như hắn muốn
vứt bỏ cô đi.” Khóe miệng Hà Tử Nghiệp khẽ cong, nhìn giống như đang
muốn gây hấn.
Trần Mạt Lỵ nghe vậy cảm thấy đầu óc nóng lên, lập
tức muốn nổi giận, lời còn chưa ra khỏi miệng, nghĩ đến người mình đang
đối mặt là ai, lửa giận cũng đè xuống hơn phân nửa, cắn cắn đầu lưỡi để
cho mình thêm tỉnh táo, sắc mặt Trần Mạt Lỵ có chút tái nhợt: “Không ngờ Hà Tử Nghiệp lại cũng có thể khi dễ một người phụ nữ.”
“A…” Hà
Tử Nghiệp khẽ cười, anh không có ch