
ại cũng không muốn tách ra khỏi anh, nên cũng
ỡm ờ cho xong. Đến lúc này, quan hệ của hai người trở nên đột nhiên tăng mạnh, gắn kết như keo sơn.
Bên này, hai người ngọt ngào, nhưng
Hàn Mộ Vân bên kia thì lại khổ không thể tả, Trần Mạt Lỵ bước vào căn
nhà của hắn tại thành phố A, không chỉ đem nhà hắn làm cho rối loạn, khi cơn nghiện phát tác thì gặp cái nào đập cái đó, Hàn Mộ Vân mỗi ngày bận rộn với công việc còn phải không thể không chăm sóc cô ta, lại phải
nhịn trước tính khí đại tiểu thư, chỉ mới mấy tuần lễ, Hàn Mộ Vân đã cảm thấy chịu hết nổi, cơ hồ muốn gọi điện cho cha mẹ của Trần Mạt Lỵ để
bọn họ đến đón con gái trở về.
Nhưng chưa đợi hắn hành động,
trong nhà đã nổi sóng, nguyên nhân là là trong điện thoại của Hàn Mộ Vân có một tấm hình. Đó là tấm hình hắn lén chụp sau khi bị Lâm Cảnh Nguyệt từ chối. Lúc đó, Lâm Cảnh Nguyệt đang đứng yên trước bồn hoa công ty,
gương mặt điềm tĩnh nhìn những đóa hoa khác nhau trong bồn. Ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cành lá vẩy lên người cô, dát lên người cô một tầng
ánh sáng vàng nhạt, cô hơi cúi đầu, sợi tóc đen được vén sau tai, hơi
hiện ra gò má trắng như bchj ngọc. Bởi vì không bị tóc che đi, cảnh vật
trước mắt càng thêm rõ ràng, cô khẽ mỉm cười, mắt cong cong, khóe môi
nhếch lên, đôi mắt to sáng tràn đây vẻ trẻ trung vui vẻ.
Hàn Mộ
Vân cũng không bỏ lỡ cơ hội, nhanh tay chụp lại, hình ảnh đẹp như vậy
nên giữ lại, huống chi, mỗi ngày hắn đều rất nhớ nhung cô, cho dù cô
ghét hắn.
Sau khi có tấm hình này, Hàn Mộ Vân mỗi ngày đều lấy ra xem mấy lần, càng khiến hắn thêm kiên định trong việc cắt đứt mối quan
hệ với Trần Mạt Lỵ, quyết tâm mang Lâm Cảnh Nguyệt theo đuổi về tay, cô
tốt đẹp như vậy, giống như ánh sáng hấp dẫn khiến hắn phải theo đuổi,
cho dù có bị thương, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn đè xuống
sự rung động trong lòng, đem hình giấu kỹ ở nơi bí mật nhất trong điện
thoại, không ngờ vẫn bị Trần Mạt Lỵ phát hiện.
“Mộ Vân, đây là
người nào? Là ai?” Trần Mạt Lỵ cầm điện thoại vô cùng tức giận mà tra
hỏi, tại sao trong điện thoại của hắn lại có hình của người con gái
khác? Hắn tới bây giờ vẫn chưa từng chụp lấy hình của cô!
“Trần
Mạt Lỵ , cô có phải đã quản quá nhiều không?” Hàn Mộ Vân vươn tay muốn
đoạt lại điện thoại trên tay cô ta, lại bị cô tránh được. mặt hắn nhất
thời trầm xuống, đây là tấm hình duy nhất của cô ấy mà hắn có, cho dù
như thế nào cũng muốn giữ thật tốt.
“Tôi mặc kệ! Ả hồ ly tinh này rốt cuộc là ai?” Trần Mạt Lỵ thét lên, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt điện thoại, ánh mắt nhìn chòng chọc tấm hình kia, gương mặt phẫn hận, tất cả đàn bà muốn quyến rũ Hàn Mộ Vân đều đáng chết! Đều đáng chết!
Đợi chút, Trần Mạt Lỵ trợn to hai mắt, ả đàn bà này sao lại nhìn quen như
vậy? đầu óc Trần Mạt Lỵ nhanh chóng chuyển, dáng vẻ thanh mát, không
màng dnah lợi như vậy…Nghĩ ra! Con ngươi của ả chợt co rút, đây không
phải là con tiện nhân trong thang máy ngày hôm trước sao!
“Tiện
nhân! Tiện nhân!” Trần Mạt Lỵ mắng lớn, mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy ác
độc, ả nhìn Hàn Mộ Vân đang vội vàng muốn cướp lại điện thoại, quỷ dị
cười một tiếng: “Mộ Vân, có phải đem nó phá hủy thì anh sẽ không còn
nghĩ tới ả kia nữa?”
“Trần Mạt Lỵ, cô muốn làm gì, cô dừng tay
cho tôi!” Hàn Mộ Vân vừa nghe đã biết ả muốn làm gì, lập tức nhào tới đè Trần Mạt Lỵ xuống dưới, cố gắng giựt lại chiếc điện thoại. Nhưng mà đã
chậm một bước, sau khi cầm được điện thoại trên tay, trên màn hình đã
không còn tấm hình mà cô gái hắn luôn nhung nhớ, chỉ có dòng như lạnh
như băng: “Hình đã xóa.”
Hô hấp Hàn Mộ Vân cứng lại, ngực cảm
thấy lạnh lẽo, tấm hình duy nhất của cô đã không còn….Không còn! Từ nay
về sau ngay cả len lén nhìn hình của cô hắn cũng không thể! Chỉ một
thoáng, lửa giận tuôn trào khắp đầu óc của hắn, hắn gắt gao bóp lấy cần
cổ của Trần Mạt Lỵ, ánh mắt ngoan độc đáng sợ: “Ai cho mày lá gan xóa
hình? Ai cho mày lá gan đó hả?!” Hắn dùng hết sức lay lắc thân thể của
ả, giống như muốn đem cơ thể ả bẻ gãy thành mấy đoạn.
Trần Mạt Lỵ hoảng sợ nhìn hắn, giống như đang nhìn thấy quái vật. Tại sao? Cũng chỉ là một tấm hình mà thôi, tại sao phản ứng của hắn lại lớn như vậy? Con
tiện nhân kia trong lòng hắn quan trọng như vậy sao? Cô thì sao? Cô đâu?
Nhìn thấy Trần Mạt Lỵ sắp không thể hít thở, Hàn Mộ Vân nhìn chằm chằm ả
chừng một phút mới thả lỏng, hắn lạnh lùng nhìn ả: “Cút đi, cút ra khỏi
tầm mắt của tôi, sáng sớm ngày mai cô lập tức cút trở về thành phố S!
Trở về nhà của cô! Quan hệ của chúng ta kết thúc!”
“Không!
Không!” Trần Mạt Lỵ níu chân hắn khẩn cầu, cả mặt đã đầy nước mắt: “Mô
Vân, van cầu anh, không nên làm như vậy! Anh quen đã đồng ý với cha tôi
cái gì sao? Anh quên rồi sao?!”
“Trần Mạt Lỵ, cô nghe cho rõ
đây!” Hàn Mộ Vân một cước đá văng ả, nhìn dáng vẻ của ả mà cảm thấy buồn nôn: “Là nhà của cô cầu xin tôi đấy!”
Nhất thời, lòng Trần Mạt
Lỵ tràn đầy tuyệt vọng, hắn thật sự một chút lưu luyến đối với cô cũng
không có. Tại sao, bọn họ cùng lớn lên, hơn nữa, hắn cũng đồng ý giúp cô cai nghiện. Tại sao lại bất chợt giữa