
? Thích đến nỗi vì hắn tương lai cũng không cần sao? Hà Tử Nghiệp trực tiếp xé nát đơn từ chức, bước nhanh qua phòng làm việc của Lâm
Cảnh Nguyệt, anh không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào, cô đang sửa
soạn đồ của mình, phần lớn đã thu dọn xong, chỉ còn lại một chút ít đồ
đạc linh tinh đặt ở trên bàn.
Nhất thời Hà Tử Nghiệp cảm thấy lửa giận dâng trào, anh bước tới, trực tiếp xách lên Lâm cảnh Nguyệt như
xách một con gà, nhìn gương mặt khiến anh vừa yêu vừa hận nghiến răng
nghiến lợi chất vấn: “Cô đây là ý gì?”
Lâm Cảnh Nguyệt nhìn anh buông thõng mí mát, để mặc anh lôi kéo mình: “Chính là giống như anh nghĩ.”
Không ngờ cô lại thừa nhận dứt khoát như vậy, hô hấp Hà Tử Nghiệp căng thẳng, thiếu chút nữa không thể khống chế nhào tới xe nát cô, cô rốt cuộc xem
anh là cái gì? Bọn họ còn chưa chia tay cô đã nhanh chóng vui vẻ với
người đàn ông khác, hơn nữa còn là người đàn ông đã kết hôn rồi!
“Cô có biết Hàn Mộ Vân là người như thế nào hay không?” Anh gầm thét đối
với cô, thật hận không bổ được đầu cô ra xem thử bên trong chứa cái gì
lại muốn đi làm tiểu Tam của người khác.
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Đối với câu hỏi của anh, cô thật không giải thích được, Lâm
Cảnh Nguyệt không khách khí đáp trả một câu.
Nghe xong lời cô,
lòng Hà Tử Nghiệp cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, thống hận, ghen tỵ, tức
giận…đủ loại dung hợp lại với nhau, đem lý trí của anh toàn bộ biến mát: “Mẹ kiếp, sao cô lại có thể ti tiện như vậy? À không, làm sao cô cứ ti
tiện như vậy!”
Vừa dứt lời, Lâm Cảnh Nguyệt vốn yên lặng chợt bắt đầu phản kích, cô dùng hết hơi sức toàn thân để phản kháng, giùng
giằng, dùng sức đánh vào lồng ngực của anh, thậm chí bắt đầu cắn anh,
hung ác giống như con báo nhỏ cự tuyệt bất cứ ai đến gần: “Anh đừng đụng tôi! Đừng đụng vào tôi!”
Mặc dù bị cô đánh rất đau, nhưng Hà Tửi Nghiệp không quan tâm nhưng đau đơn nhỏ này, quá tức giận lại trở nên
bình tĩnh, anh cười lạnh, gắt gao đè Lâm Cảnh Nguyệt lên tường, giọng
điệu ác liệt, xen lẫn lạnh lùng, thổi qua lỗ tai của cô, lại làm tổn
thương lòng của cô.
“Không cho tôi đụng? Là chỉ muốn hắn đụng có
phải không?” Hà Tử Nghiệp bắt được mái tóc của cô, ép cô nhìn thẳng vào
mắt mình: “Nói! Hắn đã đụng những nơi nào trên người cô?”
Mái tóc bị lôi khiến da đầu đau đớn, lòng dạ cũng tan nát, Lâm Cảnh Nguyệt cắn
môi, thét lên: “Nơi nào cũng đụng! Như thế nào? Có quan hệ đến anh sao?”
Nhất thời, lồng ngực Hà Tử Nghiệp kịch liệt phập phồng, thậm chí Lâm Cảnh
Nguyệt còn nghe được âm thanh dư thừa của anh, biểu hiện của anh giống
như dấu hiệu của một cơn bão lớn, càng yên lặng thì sức tàn phá càng
nặng nề. “Hà Tử Nghiệp, là đàn ông thì nhanh buông tôi ra! Chúng ta đã
chia tay rôi! Anh như vậy là đang làm gì hả? Đừng để cho tôi coi thường
anh!”
“Có phải là đàn ông hay không?” Anh chợt phát ra một chuỗi
tiếng cười không phù hợp, ngay sau đó âm thanh lạnh lẽo đến tận xương
tủy vang lên: “Có phải đàn ông hay không cô lập tức sẽ biết!”
Vừa dứt lời, anh đã nhanh gạt bỏ áo khoát lông bên ngoài, trong sự hoảng sợ của cô tiếp tục xé nát áo nhỏ bên trong của cô. “Cô không phải là
thiếu đàn ông sao? Tôi thỏa mãn cô!” Ánh mắt Hà Tử Nghiệp đỏ ngầu, thô
bạo dày xéo da thịt Lâm Cảnh Nguyệt: “Cô không phải muốn theo hắn sao?
Đàn ông như vậy cô cũng muốn, nhiều thêm tôi cũng đâu tính là gì chứ?”
Anh gào thét, một tay ấn thật chặt cơ thể đang giãy dụa của Lâm Cảnh
Nguyệt, một tay khác tháo ra thắt lưng.
“Hà Tử Nghiệp, anh không
phải là người…anh không có tâm.” Lâm Cảnh Nguyệt không giãy dụa nữa, một cánh tay cô che lên mắt không muốn nhìn dáng vẻ nổi điên của anh, cũng
che lại sự yếu ớt trong mắt mình. “Nhìn tôi, cô nhìn tôi!” Hà Tử Nghiệp
bắt cánh tay của cô nâng lên: “Cô không muốn nhìn tôi sao? Bởi vì tôi
không phải là hắn sao?” Anh cười tàn nhẫn: “ Tôi mạn phép muốn cô nhìn
rõ! Nhìn cho rõ ràng tôi như thế nào coi trọng cô!”
Lâm Cảnh
Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, nước mắt từng chuỗi chảy dài theo khóe mắt, tí tách rơi trên nền gạch men sứ trắng, tấu lên khúc nhạc bi ai, cô
không hiểu đã sai ở nơi nào, cũng không biết vì sao anh lại mở miệng nói cô với Hàn Mộ Vân như vậy, rõ ràng anh là người nói chia tay đầu tiên,
vì sao bây giờ lại đem tất cả đổ lên trên đầu cô? Cô không hiểu anh.
Cũng giống như kiếp trước, khi anh điên cuồng theo đuổi cô vẫn nơm nớp
lo sợ, trừ chuyện về Hàn Mộ Vân, cô rất ít khi dám làm trái ý của anh.
Anh luôn cường quyền, bá đạo, lấy thân phận chiếm đoạt ngang tất cả
những gì của cô, cuốn đi lòng của cô, bây giờ còn muốn đem ý chí sống
sót cuối cùng của cô cướp đi sao?
Đáng tiếc cô không phản kháng
được, cô không thể kêu lớn tiếng, thật sự đáng buồn, ngay cả lúc này
cũng muốn giữ lại hình tượng của anh.
“Lâm Cảnh Nguyệt, cô nhìn
tôi, cô…” Hà Tử Nghiệp nắm lấy cằm của Lâm Cảnh Nguyệt, đem cô quay đầu
lại, lời châm chọc mới vừa ra khỏi miệng cũng không thể tiếp tục được
nữa. Cô nhóc anh vẫn nâng niu cưng chìu hai mắt đỏ ngầu, nước mắt không
ngừng rơi, đôi mắt to sáng bởi vì nước mắt mà ướt nhẹp, mang theo vẻ