
sự làm một lần không? Hả?” Chữ “hả” kéo thật dài, mang theo ý vị uy hiếp
mạnh mẽ. Lâm Cảnh Nguyệt trước sự uy hiếp của anh, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, đỏ mặt tía tai nói: “ thứ, lần đầu tiên.” Người này
thật sự đáng ghét đến chết thôi!
Nghe được đáp án này, Hà Tử
Nghiệp chẳng những không buông tha cô ngược lại còn tiếp tục truy vấn:
“Lần đầu tiên tại sao lại làm lão luyện như vậy?” Muốn lừa gạt anh?
Không có cửa đâu! Hôm nay anh nhất định phải hỏi cho đến cùng.
Ai u, đã được lợi còn lên mặt! lửa giận của Lâm Cảnh Nguyệt cũng cháy tới, xem cô là con thỏ nhỏ phải không, còn muốn khi dễ sao? Nhưng mà, cô len lén liếc người còn chưa mặc quần kia, cũng muốn suy tính đến sự an toàn của bản thân trước! Suy nghĩ một chút, Lâm Cảnh Nguyệt nắm lấy cổ áo
của hà Tử Nghiệp đem anh kéo xuống: “cúi xuống, em nói cho nghe.”
Hà Tử Nghiệp hoài nghi nhìn cô, nhưng vẫn không nén được muốn biết câu trả lời nên đem lỗ tai ghé đến bên môi cô.
Lâm Cảnh Nguyệt gạt môi gian trá, rống to một tiếng: “Anh chẳng lẽ không
biết thứ nằm trong ổ cứng gọi là phim sex Nhật Bản sao?” giọng nói có
thể so sánh là kinh thiên động địa, khiến cho Hà Tử Nghiệp chấn động cả
ngày vẫn chưa hồi phục được một nửa thần trí. Sau một lúc lâu, lỗ tai
vẫn còn ong ong, đợi đến lúc tỉnh táo lại thấy cô nhóc kia đang mỉm cười hả hê nhất thời trở nên dở khóc dở cười, thật may phòng ốc nhà anh cách âm rất tốt, nếu không giọng nói như vậy có lẽ đã truyền khắp nhà rồi,
ngày mai cha me lại tới hỏi hắn, bỏ qua người làm trong nhà, có thể cũng đã biết cái gì nằm trong “ổ cứng” rồi.
Cưng chìu sờ sờ đầu cô
nhóc, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, Hà Tử Nghiệp lật người bước xuống
giường sửa sang lại quần áo, mắt tươi cười nhìn Lâm Cảnh Nguyệt còn nằm
ngay đơ trên giường. “Được rồi, được rồi, anh biết rồi, cô hổ nhỏ.”
“Anh đang nói ai?” Lâm Cảnh Nguyệt trở mình, từ trên giường bò dậy hận hận
nhìn Hà Tử Nghiệp. Bộ dáng thật sự giống một con mèo đang xù lông vì bị
giẫm phải đuôi. Hà Tử Nghiệp nhìn dáng vẻ tức giận của cô, không thể
khống chế mà phì cười, “vợ” yêu của anh thật đúng là một quả bồ đào ngon ngọt mà.
Nghe anh thì thầm, Lâm Cảnh Nguyệt càng thêm quẫn bách, hung hăng oán hận xuống giường: “Không để ý tới anh, em đây chính là
không thèm để ý đến anh, em muốn xuống nhà, không muốn nhìn thấy anh!”
cô nhóc tức giận rồi, Hà Tử Nghiệp vừa muốn xuống nước năn nỉ, lại thấy
Lâm Cảnh Nguyệt mới đó tròng mắt đã đỏ, nước mắt xoành xoạch rơi xuống.
Anh cuống quýt kéo cô qua: “thế nào? Sao vậy?” Là lỗi của anh, mặt của
cô nhóc này thật là mỏng lắm!
“Ô! Ô…em làm sao gặp người! tất cả
đều là tại anh!”nước mắt Lâm Cảnh Nguyệt rơi càng dữ, cô run rẩy chỉ vào chất lỏng màu trắng khả nghi trên áo khoác đỏ của mình: “ô, ô…làm sao
giờ? Làm sao đây?”
Người Hà Tử Nghiệp cứng đờ, hỏng bét, mới vừa
rồi tham hưởng thụ, nhất thời vong tình bắn đến trên người cô, nhưng bây giờ hối hận cũng đã chậm. Vội vàng kéo cô nhóc qua, cởi bỏ áo khoác
trên người cô, kiên nhẫn dụ dỗ: “Ngoan, Nguyệt Nha Nhi, cởi ra là được,
không sao!”
“Nhưng, em mặc cái gì?” Lâm Cảnh Nguyệt mắt sưng đỏ nhìn anh.
“Mặc…mặc của anh vậy!”
“Đừng, như vậy chính là chưa đánh đã khai rồi! em bị anh hại thảm rồi!” Lâm
Cảnh Nguyệt hất tay của anh ra, chạy thẳng đến bên cửa sổ, mê hoặc nói:
“Lầu hai này có cao hay không, em có thể nhảy xuống ? Xong rồi, em không có mặt mũi gặp người!”
Hà Tử Nghiệp hoảng sợ, mặt cũng đổi sắc,
đây chính là lầu hai, sợ cô nhóc này thật sự muốn nhảy xuống, vội vàng
đem người ôm thật chặt vào trong ngực, dịu dàng an ủi: “Không sao, ai
cũng không suy nghĩ gì, anh đảm bảo, xem, ở kia không phải có mâm đựng
hoa quả sao, cứ nói là dính nước hoa quả, sẽ không ai nghi ngờ.”
“Có thật không?” Lâm Cảnh Nguyệt tội nghiệp nhìn anh, nhìn đến tâm Hà Tử
Nghiệp cũng mềm nhũn. Liền vội vàng gật đầu: “Thật thật.”
Đúng
lúc này quản gia lên gõ cửa nói cơm tối đã chuẩn bị xong, muốn mời bọn
họ xuống dùng cơm, Hà Tử Nghiệp từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc áo
khoác qua người cô: “Xuống nhà đi, không có việc gì, cứ tin anh.”
Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt không cam lòng theo sát
vào người Hà Tử Nghiệp đi xuống nhà, trong lòng âm thầm tốn hơi thừa
lời, chờ! Chuyện này sau này sẽ tính! Cô đợi! Cô nhất định sẽ đem vùng
đất bị đóng chiếm cướp trở về! Lúc Lâm Cảnh Nguyệt cùng Hà Tử Nghiệp xuống nhà, mẹ Hà nhìn thấy chiếc áo
Lâm Cảnh Nguyệt khoác trên người, ánh mắt lóe lóe, nhìn lại sắc mặt của
Lâm Cảnh Nguyệt, có chút ửng hồng, đứa con nhà mình đi bên cạnh lại đang cẩn thận che chở, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo, lập tức hiểu rõ trên
lầu vừa mới xảy ra chuyện gì. Tâm tình mẹ Hà tốt hơn, tự mình bới thêm
cho Lâm Cảnh Nguyệt một chén cơm, cười híp mắt nói: “ Cảnh Nguyệt à,
không nên khách sáo nhé, muốn ăn cái gì thì ăn, với không tới thì để A
Nghiệp gắp cho nhé!”
Lâm Cảnh Nguyệt nhìn nụ cười mập mờ bên môi
mẹ Hà, da đầu cảm thấy tê dại, gượng dạ một tiếng liền cúi đầu ăn cơm,
hận không thể đem nguyên cái đầu chôn chặt vào bát, Hà Tử Nghiệp nhì