
cuộc thể hiện khí phách của mình
trước mặt Lâm Cảnh Nguyệt. Thế nhưng cô không hề chán ghét, ngược lại
cảm thấy ấm áp trong lòng, có loại cảm giác được người nâng niu, che
chở. Cô lắc đầu một cái: “Nhiều chuyện là ở tại người khác, huống chi,”
Cô dừng một chút, giống như đang khắc chế cái gì, đầu cũng cúi thấp:
“Người như anh cơ bản không hề biết đến sự đáng sợ của lời đồn”. Kiếp
trước, những người đó biết chuyện cô cùng Hàn Mộ Vân lui tới, bao nhiêu
lời ác độc đều đập vào trên người cô, bao nhiêu lần cô bị người nói đến
nước mắt ngậm mi nhưng không thể không thẳng lưng ngẩng đầu làm người,
nhưng mà, đó chẳng qua là vẻ ngoài, sau lưng không biết cô đã bảo nhiêu
lần khóc tỉnh từ trong mơ, nhưng cô không hề từ bỏ, chỉ vì một câu có ẩn tình khác từ hắn, chỉ vì hắn nói muốn cô tin tưởng hắn.
Hà Tử
Nghiệp ngây ngẩn cả người, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng
bi thương cực hận như vậy không cần nhận thấy qua ánh mắt, hình như tản
mát từ chính trong lòng cô, khắc sâu bén nhọn như vậy, khiến lòng anh
cũng không nhịn được mà đau đớn, cô bé của anh đến tột cùng đã trải qua
chuyện gì? Vì sao cô chưa từng nói qua với anh?
Cánh tay ôm cô tự nhiên buộc chặt, sức lực thật lớn như muốn khảm cô vào trong ngực, Lâm
Cảnh Nguyệt biết đây là phương thức an ủi đặc biệt của anh, mũi khụt
khịt, đem nước mắt sắp rơi ra đè lại, cô vòng tay ôm lấy hông anh, tiếng nói nhỏ đến đáng thương: “Diệp Tử, anh đừng…có thể hay không sẽ không
còn quan tâm em?”
“Đang nói bậy gì đó?” trên đỉnh đầu vang lên âm thanh tức giận của anh, hai vai bị anh gắt gao nắm lấy, anh nhíu chặt
chân mày nhìn cô, trong ánh mắt chính là lửa giận: “Lâm Cảnh Nguyệt, em
rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
Cô không nói lời nào, chỉ chăm
chú nhìn anh, từng chút từng chút, từ cái trán đến chân mày, đem từng
nét nhỏ trên khuôn mặt thu vào mắt. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một
sự lo lắng, Hà Tử Nghiệp nóng nảy đẩy ngã cô trên giường, vội vàng hôn
lấy môi cô, Lâm Cảnh Nguyệt không phản kháng, ngoan ngoãn để anh hôn,
thậm chí thỉnh thoảng còn đáp lại. Có lẽ thái độ lấy lòng như vậy của cô khiến nụ hôn của anh từ từ trở nên dịu dàng, giống như muốn thông qua
môi truyền tình yêu đến đáy lòng cô, triền miên mà thương tiếc.
Hồi lâu, Hà Tử Nghiệp từ trên môi cô rời đi, trán dựa vào trán cô: “ Em
không có cảm giác an toàn là trách nhiệm của người bạn trai như anh, anh cần phải làm gì để cho em an tâm đây.”
Lâm Cảnh Nguyệt nghi hoặc nhìn anh, không biết anh muốn làm gì.
Hà Tử Nghiệp cười nhẹ một tiếng, kéo tay cô thả vào phía dưới của mình:
“Em cảm thấy đem mình giao cho anh rất thua thiệt, như vậy anh chịu uất
ức đem anh giao cho em vậy.” Nhất thời Lâm Cảnh
Nguyệt cảm thấy khí huyết dâng trào, mặt đỏ ửng, đầu óc cũng rối loạn
hết lên, cô tuyệt đối không ngờ rằng Hà Tử Nghiệp có thể làm ra chuyện
như vậy, nhìn lại kinh nghiệm kiếp trước, anh cho dù có yêu hay không
cũng chỉ có một loại dáng vẻ mà thôi, tại sao ở bên nhau càng lâu cô
càng không thể hiểu hết được anh đây? Tại sao có thể muốn cô sờ chỗ “đó” của anh chứ! Tên lưu manh này! Cô chính là bị mù mới xem anh là người
quân tử đấy!
Cô liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Hà Tử Nghiệp, nhưng cho dù ra sức thế nào cũng không thoát được.
Ngược lại càng thêm hoảng sợ phát hiện vì sự giãy giụa này khiến cho
phía dưới ai đó giống như…có khuynh hướng càng ngày càng lớn! Lâm Cảnh
Nguyệt run lên, kinh hoảng nhắm nửa con mắt phán kháng: “Đừng, buông
ra!” Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô thật sự muốn tát cho mình một cái, rõ ràng là anh sàm sỡ cô, vì sao cô không thể hùng hổ chỉ trích anh kia
chứ, ngược lại vâng vâng, dạ dạ ? Không lẽ là nô tính!
“Cảnh
Nguyệt!... Cảnh Nguyệt!” hô hấp Hà Tử Nghiệp có chút nặng nề, âm thanh
phát ra liên tục cũng trở nên khàn khàn, mang theo nồng đậm mùi vị mờ
ám,rót vào trong tai Lâm Cảnh Nguyệt lại cảm giác có chút khác thường.
Cảm giác, mờ ám ? Lâm Cảnh Nguyệt hận không thể bóp chết tiểu ác ma
trong lòng đang chảy nước miếng, lúc nào? Khi nào thì lại phạm phải sắc
dục như vậy chứ! Cá chết lưới rách, bà đây muốn đứng lên! Âm thầm tự
động viên mình, Lâm Cảnh Nguyệt cứng rắn giả bộ kiên cường, không biết
rằng dáng vẻ của cô như vậy trong mắt Hà Tử Nghiệp thật sự là đáng yêu
đến cực điểm.
Cầm lấy tay của cô dùng sức nhấn một cái, cho dù
còn cách quần, sự ma sát cũng nhanh chóng mang đến cho Hà Tử Nghiệp một
loại cảm giác say mê không nhịn được á một tiếng, nhìn mặt Lâm Cảnh
Nguyệt mặt ngày càng đỏ, đến tai cũng đỏ ửng luôn rồi. “Cảnh Nguyệt,
Nguyệt Nha Nhi…sờ sờ nó, sờ sờ!” Hà Tử Nghiệp cúi xuống, nỉ non bên tai
Lâm Cảnh Nguyệt, hơi thở nóng rực vẩy vào tai, vào cổ của cô, khiến cho
cô cảm thấy tê dại toàn thân, cơ thể thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra rồi,
Hà Tử Nghiệp, người này chỉ tùy tiện tìm một chút là đã có thể tìm được
điểm mẫn cảm của bà đây rồi sao?
“Không, em không muốn!” Cô uốn
éo muốn từ dưới người anh thoát ra, lại bị anh gắt gao ngăn chặn, động
tác uốn éo như vậy càng giống như phối hợp với anh, hô hấp c