
i thêu ra được, ngón tay còn
không biết bị đâm bao nhiêu kim mới hoàn thành xong! Tại sao phải đem
cho anh chứ! Nhưng ông chủ là thượng đế, Lâm Cảnh Nguyệt bỏ qua giãy
dụa, ôm ôm gối dừng lại cắn: “Cho anh cướp gối ôm của tôi! Thoa nước
miếng của tôi để cho anh ôm đủ!”
Hà Tử Nghiệp cầm chiếc gối thêu
hai hình người nhỏ nhỏ nhìn xung quanh, dùng sức ấn một cái, còn rất
mềm, ừ, gối ôm này quả nhiên đồ tốt, lúc mệt mỏi có thể ôm một cái.
Chỉ là, nhìn bàn tay mình, tại sao có chút cảm giác ướt át ? toát mồ hôi sao ?
Khi Lâm Cảnh Nguyệt bưng cà phê bước vào nhìn thấy Hà Tử Nghiệp đang nhìn
chằm chằm vào bàn tay phải, tay trái của anh còn đang cầm chiến lợi phẩm chiếc gối ôm mà cô cực khổ mấy tuần lễ mới làm xong, trong lòng cả
kinh, anh sẽ không nhìn ra gì chứ ?
“Thư ký Lâm.” Thanh âm trầm
thấp của Hà Từ Nghiệp vang lên bên tai, Lâm Cảnh Nguyệt sợ đến chút nữa
làm đổ chén cà phê, trong lòng nhày ùm ùm, thật sự phát hiện ?
“Đem máy điều hòa hạ thấp thêm hai độ.”
Phù….Lâm Cảnh Nguyệt suýt nữa cười lớn, cô hơi thấp đầu điều chỉnh tốt vẻ mặt
mới bình tĩnh đạp gót làm theo yêu cầu của Hà Tử Nghiệp. Nhưng trong
bụng đã cười đến nội thương, anh lại cho rằng mình nóng đến toát mồ hôi ? Ha ha
Lâm Cảnh Nguyệt nghẹn cười thật vất vả, đến khi vừa ra
khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, liền đến toilet cười đủ mới trở
về phòng làm việc. Hà Tử Nghiệp nhìn bóng lưng xiêu xiêu vẹo vẹo của cô
có chút buồn bực: Cô như vậy sẽ không ngã chứ ? Thư ký của anh quả nhiên là một sinh vật thần kỳ. Lâm Cảnh Nguyệt đã đến thành phố B, là đi cùng với Hàn Mộ Vân. Hắn nói:
“Nhóc con, đi chơi đi, anh muốn đi với em.” Vì vậy, ngày tiếp theo Lâm
Cảnh Nguyệt trực tiếp mang một chiếc túi nho nhỏ đến nhà trọ của hắn,
đứng ngay cửa phòng trọ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Mộ Vân trong bộ đồ ngủ, cười hả hê: “Đi thôi, không phải nói muốn cùng em ra ngoài chơi
sao ?”
Lúc đó Hàn Mộ Vân mới được điều từ thành phố S tới, cô
nghĩ mọi cách để đến gần hắn, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua ? Đương nhiên không nói hai lời liền đi theo hắn hếch mặt rất có giá. Đó
là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô tới thành phố B, hôm nay, cô
cũng quay lại thành phố B nhưng người bên cạnh đã thay đổi.
Nói
là muốn cô tới đây vì công việc, Lâm Cảnh Nguyệt phát hiện anh hoàn toàn coi cô như vú em, khi nói chuyện làm ăn, anh liền thay đổi dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, trở nên sắc bén khác thường, trong phòng họp to lớn,
đem tất cả sự chú ý của mọi người tụ lại trên người anh, mà cô chỉ có
thể đứng bên cạnh bưng trà dâng nước, thỉnh thoảng thay anh sắp xếp
chuẩn bị tài liệu.
“Thư ký Lâm!” Hà Tử Nghiệp bước ra khỏi phòng
họp, tay nắm cà vạt, hướng về phía Cảnh Nguyệt ngoắc tay, tài liệu trên
tay mình cũng nhét cả vào tay cô: “Cô về khách sạn trước.” Nói xong liền chui vào trong xe. Cuộc giao dịch này anh rất xem trọng, cho nên vẫn
không dám buông lơi, cuối cùng cũng thành công, anh cũng nên tự thưởng
cho mình một chút.
“Anh phải đi đâu à ?” Lâm Cảnh Nguyệt ôm tài liệu, sải bước ngăn trước cửa xe, ngưỡng mặt lên hỏi.
“Tôi không cần thiết phải báo cáo với cô.” Hà Tử Nghiệp nhìn cô một cái, có
chút không vui, người thư ký này có phải hay không quản lý quá nhiều
việc ?
“Tôi phải có trách nhiệm đối với ông chủ!” Lâm Cảnh Nguyệt không chút nào quan tâm đến gương mặt lạnh của anh, nói năng rất có
khách phách. Thành phố B về đêm quá mức thối nát, cô dù sao cũng đã ma
luyện trên xã hội 4 năm, tại sao không biết anh đang muốn đi nơi nào ?
Thế nhưng người đàn ông này cô đã định rồi, làm sao có thể để cho anh đi tìm người khác.
Nhìn dáng vẻ chính nghĩa không sờn của cô, Hà Tử Nghiệp cười một tiếng, cúi đầu đến gần mặt của cô, hơi thở ấm áp phả
vào trên mặt cô, ánh hoàng hôn chiếu xuống cùng với đèn đường có vẻ cực
kỳ mập mờ: “Sao ? Bằng không cô đi cùng với tôi ? Ra sức đối với tôi có
trách nhiệm thật tốt.” Lời của anh gần như đùa giỡn, nhưng Lâm Cảnh
Nguyệt cũng không phải cô gái nhỏ mới bước vào xã hội.
“Anh muốn
tôi gánh trách nhiệm thế nào cũng được.” Lâm Cảnh Nguyệt nhỏ giọng, tiến lên dính sát vào thân thể của Hà Tử Nghiệp, hai cánh tay mềm mại quốn
lấy vòng eo của anh, nhẹ nhàng ma xát trên dưới, hài lòng nhận thấy cơ
thể của anh cứng ngay tại chỗ: “Có được hay không?” Âm thanh mị hoặc xẹt qua lỗ tai của Hà Tử Nghiệp, nháy mắt chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của
anh.
Hà Tử Nghiệp chăm chú nhìn ánh mắt của cô, ham muốn trong
mắt càng lúc càng thịnh, nhìn kỹ một chút thư ký của anh cũng thật không tồi. Chính là cô đây đang quyến rũ anh đúng không ? Anh giương môi, khẽ cười, chúc mừng cô, thành công.
Không chút do dự cúi đầu hôn lên môi cô, mềm mại, khiến cơ thể anh có cảm giác ham muốn cuồng dã bắt đầu cháy rừng rực. Chưa đủ! Còn chưa đủ! Đầu lưỡi vội vàng cạy ra hàm răng
của cô liếm vào bên trong khoang miệng, giống như muốn hóa giải cảm giác sắp nổ tung kia.
Lâm Cảnh Nguyệt chủ động víu lấy cổ anh, nhón
chân lên đáp lại, không thua nửa phân tiết tấu cuồng dã của anh. Hai đầu lưỡi quấn quanh nhau chơi đùa, không x