
áng bước tiến lên của tập đoàn P&R. Minh Vũ
chẳng thiết tha gì với cái công việc ''đẫm'' máu này. Nhưng từ khi còn
rất nhỏ, anh đã được Đằng lão gia huấn luyện cực kì nghiêm khắc để sau
này thừa kế ba anh. Anh chỉ sợ, những cuộc chiến luôn luôn đổ máu này sẽ làm liên lụy đến Đông Nhi.
- Này, nhìn vừa thôi chứ! - Đông
Nhi đánh mạnh vào bả vai Minh Vũ. Kéo anh về hiện thực. Đôi đồng tử màu
hổ phách của anh khẽ lay động, anh chau mày nhìn Đông Nhi. Cô vợ này
thấp bé, nhỏ con mà đánh đau kinh khủng. Nhìn lại thì Đông Nhi cũng chỉ
đứng đến vai Minh Vũ, thấp hơn anh cả một cái đầu cơ đấy!. Một lần nữa,
cánh tay Đông Nhi lại muốn chạm vào đôi mắt của Minh Vũ, cô cất giọng
hỏi - Mắt anh... đeo lens à?
- Không, công việc của anh không
cho phép anh đeo lens! - Minh Vũ không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi Đông Nhi. Hầu hết mọi người đều hỏi anh như thế. Đôi mắt đẹp mang sắc màu
của một loài hổ báo hùng vĩ. Vả lại công việc của anh chủ yếu chỉ là
toàn đánh đấm, gây xát thương cho nhau, không tiện mang lens - Mẹ anh là người Anh Quốc, anh lai gen của mẹ anh!
- À.... Nhưng anh đến đây làm gì?
- Tất nhiên là đi rước con dâu về cho ba anh rồi! Ba nói có chuyện muốn nói với em, nhưng anh không biết chuyện gì. Em nên cẩn thận với ông ấy
thì hơn! - Minh Vũ nheo đôi mắt màu hổ phách tuyệt mỹ nhìn Đông Nhi. Có
lẽ anh hiểu Đằng lão gia hơn ai hết. Ba anh là con người độc đoán, để
tập đoàn P&R được như hôm nay, ông đã hại không biết bao nhiêu
người. Và tất nhiên, nếu có cuộc trao đổi nào, ông sẽ tính đến chuyện
lợi nhuận cho mình trước tiên bất kể người nhà hay người xa lạ. Minh Vũ
mở cửa xe, cất giọng - Anh có việc phải đi. Xong việc anh sẽ đến đón em!
Giờ thì Đông Nhi mới nhận ra, trước cổng nhà mình giờ đây có
đến hai chiếc xe BMW màu đen. Một cho anh và một cho cô để đến nhà Đằng
lão gia. Một tên mặc vest đen bước đến gần cô, cung kính cuối đầu trước
cô, cả gương mặt và giọng nói đều lạnh nhưng không buốt giá bằng Minh
Vũ:
- Thiếu phu nhân, mời cô lên xe!
Đông Nhi đưa mắt
nhìn Minh Vũ kiểu không muốn. Thật sự thì đi bên anh, cô cảm thấy an tâm hơn. Nhưng sau đó cũng ngậm ngùi ngồi vào xe. Tên mặc vest đen khi nãy
đóng cánh cửa xe sau khi Đông Nhi kịp nhìn Minh Vũ thêm lần nữa. Phải
chi anh đi với cô thì hay biết mấy. Những lời Minh Vũ nói khi nãy làm cô thấy lo. Chiếc BMW từ từ lăn bánh. Minh Vũ cho hai tay vào túi quần,
đứng nhìn theo chiếc xe ấy khuất dần, rồi cũng bước vào xe, đi về hướng
ngược lại.
Chiếc xe chạy băng trên một đoạn đường dài. Đông Nhi cô cũng bắt đầu
nhận ra chiếc xe đang hướng đến khu nhà chỉ dành cho ''đại gia''. Chiếc
xe dừng hẳn, cô như bị choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt.
Tọa lạc ở một vị trí cực đẹp và yên tĩnh, nằm kế bên con sông thơ mộng,
căn biệt thự màu trắng nổi bật hẳn so với những căn hộ khác nhờ kiến
trúc xa hoa, độc đáo nhưng không kém phần tinh tế. Bên ngoài ngôi biệt
thự được trang trí bởi khá nhiều cây xanh và đặc biệt là cánh cửa sắt
chạm khắc cầu kỳ có gắn thiết bị tự động rất hiện đại.
Tuy
nhiên, điều làm căn biệt thự trở nên đắt giá không phải nằm ở những thứ
bên ngoài. Cánh cổng sắt có vẻ nặng nề từ từ mở ra, thứ đập vào mắt Đông Nhi là một màu xanh của cỏ cây. Mới nhìn thôi đã thấy mát mắt rồi. Nội
thất trong căn nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu rất quý phái.
Rất nhiều các đồ nội thất có hình dáng lạ và được phủ một lớp màu vàng
bên ngoài tạo nên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Ngôi nhà tinh tế đến từng chi
tiết, ngay cả cầu thang cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà ai
thấy cũng phải khen ngợi.
Bước vào sảnh chính của căn biệt thự, Đông Nhi đã thấy Đằng lão gia đang ngồi ở phòng khách, thông thả uống
từng ngụm nước trà. Phòng khách trong nhà có không gian vừa lịch lãm,
vừa kiêu sa, "ngợp mắt". Bộ ghế salon cũng cầu kì không kém căn biệt
thự. Quả thật chủ nhân căn nhà này có con mắt thẩm mỹ rất tốt, kết hợp
trang trí tạo cho người ta cảm giác dễ chịu.
- Nào, ngồi xuống
đây! - Đằng lão gia cất tiếng khi thấy Đông Nhi. Ông đặt tách trà xuống
bàn, bắt chéo chân rồi ngả người ra chiếc ghế salon mềm mại. Dường như
ông đang chọn lọc những từ ngữ thích hợp để nói vào lúc này. - ... Trước khi hai đứa tổ chức đám cưới, ta muốn cho con biết một chuyện! Con...
phải thật bình tĩnh!
- Thưa ba, ba cứ nói! - Đông Nhi cố gắng
nhẹ giọng không để cho người nghe nhận thấy rằng giọng cô đang run. Cô
cảm thấy bất an. Có chuyện gì khủng khiếp lắm hay sao mà Đằng lão gia
lại bảo cô phải bình tĩnh.
- Tốt lắm con gái!... Thật ra, Minh Vũ chính là... thiếu gia của tập đoàn Mafia P&R...
- Gì... gì cơ ạ!! - Đông Nhi nhỏm người dậy. Cô mong rằng mình đang
nghe nhầm hoặc Đằng lão gia đang nói nhầm, hoặc cũng có thể là một trò
đùa, là một cuộc thử thách để thử lòng cô. Hay... cô đang nằm mơ một cơn ác mộng... Nhưng là gì cũng được, miễn đây không phải là sự thật. Không phải chứ...?? Hôm này ngày gì thế này...??
- Là sự thật! -
Đằng lão gia nhấn mạnh ba chữ để khẳng định lại lần nữa. Dường như ông
biết chắc rằng, Đông