
hật thoải mái nơi hai cánh đùi,
không còn phải chịu một khối lượng trên chân cô nữa. Minh Vũ nghe tin
xong bước lại gần ghế sofa, với tay lấy cái áo vest đen, tiện thể hôn
lên môi vợ mình một cái thật nhẹ để... lấy hên.
- Giờ anh có việc, chắc là về muộn lắm! Đừng chờ anh nhé!
Đông Nhi không còn giãy nãy hay tức giận trước nụ hôn của Minh Vũ nữa.
Nhìn theo bóng dáng Minh Vũ bước ra rồi khuất dần. Mặt Đông Nhi chợt
đượm buồn, tất nhiên là cô biết anh đang đi đâu và sẽ làm gì. Cái công
việc của một Mafia đâu có để cho Minh Vũ - chồng cô - được nghỉ ngơi
giây phút nào. Dù có là đang dùng cơm đi chăng nữa cũng phải bỏ bữa để
mà đi tiêu diệt những tên làm ngáng bước chân tập đoàn của Đằng lão gia.
....
- Thiếu phu nhân!
Đông Nhi ngồi bần
thần ở chiếc ghế sofa trong khách. Cô cũng quên mất rằng bây giờ trời đã tối. Minh Vũ vẫn chưa thấy về. Cho đến khi bà vú già lên tiếng gọi, cô
mới giật mình như người trên trời mới rơi xuống.
- Cô... thấy
nhớ Minh Vũ khi cậu ấy không có ở đây à? - Bà vú già cất giọng khàn đặc, cái thanh âm dường như đã hoạt động hết công suất hỏi cô.
-
Không, con không có!! Con chỉ... - Đông Nhi tròn mắt, xua xua tay phản
bác. Nhưng càng về sau, âm thanh của câu nói giảm dần. Dường như bà vú
nói trúng tim đen cô mất rồi. Cô cảm thấy thật khó chịu khi Minh Vũ
không có ở đây.
- Vậy là ta nói đúng rồi... - Bà vú cũng ngồi
xuống bên cạnh Đông Nhi, đưa bàn tay khô ráp vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của cô, đôi mắt đã hằn nhiều vết chân chim nơi khóe mắt nhìn Đông Nhi,
mỉm cười - .... Minh Vũ từng nói với ta, nó mà yêu ai rồi thì sẽ yêu
suốt đời. Ta nghĩ... nó cũng yêu con nhiều lắm!
- Không...
không có đâu vú. Con lên phòng đây! - Nói rồi Đông Nhi rời khỏi ghế.
Nhanh chóng bước đôi chân nặng nề lên phòng. Không để cho vú nói thêm
câu nào nữa.
Phải, làm sao mà có chuyện đó được. Đông Nhi biết
giới hạn của mình nằm ở đâu. Cô và Minh Vũ chỉ là vợ - chồng trên mặt
hình thức. Còn sự thật, cô và Minh Vũ cũng chỉ tới ranh giới bạn bè là
cùng. Biết đến bao giờ cô mới được thứ mà mình mong muốn thật sự. Ngay
cả đến chuyện hôn nhân - chuyện quan trọng cả một đời người - cũng phải
do người khác định đoạt cho cô. Tại sao số phận cứ trêu ngươi cô mãi như vậy...??
.....
- Đông Nhi đâu?? - Minh Vũ từ khoản
sân rộng bước vào nhà. Khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cất giọng lạnh băng
hỏi đám người giúp việc nhà. Anh chẳng an tâm chút nào khi để Đông Nhi ở nhà một mình. Mặc dù có bảo vệ nghiêm ngặc, nhưng anh vẫn muốn chính
tay anh sẽ che chở cho Đông Nhi vẫn tốt hơn. Nhưng tất nhiên, công việc
của anh không cho phép Đông Nhi suốt ngày kè kè bên anh, như thế chẳng
khác nào đẩy cô ấy vào chỗ chết. Anh hứa, rồi một ngày nào đó, anh sẽ
khiến Đông Nhi yêu anh thật sự.
- Thiếu phu nhân lên phòng rồi ạ! Chắc đã ngủ rồi!
Minh Vũ vứt cái áo vest cho cô giúp việc. Nhanh chóng chạy lên các bậc
cầu thang dài ngoằng. Anh muốn nhìn thấy cô ngay tức khắc. Khẽ khàng đẩy cánh cửa gỗ để không phát ra bất cứ tiếng động nào. Trước mắt anh hiện
ra là Đông Nhi đang nằm ngủ say trên giường. Tiến đến gần cô hơn, Minh
Vũ chạm nhẹ vào gò má cô. Cảm thấy ngón tay ướt ướt. Đông Nhi... cô ấy
khóc sao? Ai làm cho cô ấy khóc thế này? Anh nhất định sẽ không tha thứ
cho những ai làm cô ấy rơi nước mắt. Ngày mà vô vàn người chờ đợi, mong mỏi đến hao mòn thể chất. 2 tuần trôi qua nhanh chóng như thoi đưa. Nhưng đối với một số người, họ chẳng mong muốn cái lễ cưới này diễn ra một chút nào. Điển hình là các ''vệ tinh'' của Đông Nhi lẫn Minh Vũ. Tất nhiên họ chẳng sung sướng gì khi người
trong mộng của họ đã là gái có chồng hoặc trai đã có vợ. Thể nào họ cũng sẽ khóc lóc vật vã và.... nhanh chóng tìm đối tượng mới. Nhưng điều
khiến cho Minh vũ cảm thấy lo lắng, đó là đám cưới diễn ra công khai.
Liệu những tên đầu gấu căm ghét anh có tìm đến đây?
Đôi bàn tay vẫn đang thắt chiếc cà vạt. Vẻ mặt vẫn không có bất kì xúc cảm nào
nhưng vẫn điển trai và có sức hút. Nhưng có mấy ai biết được rằng. Trong lòng Minh Vũ đang vô cùng bất an.
Đông Nhi ngắm mình lại lần
nữa trong chiếc gương to trong phòng thay đồ. Mọi ngày cô đã rất đẹp
rồi, nhưng hôm nay cô còn đẹp gấp trăm lần trong chiếc váy cưới màu
trắng tinh khiết. Chiếc váy này, là chính Minh Vũ chọn cho cô.
Chiếc váy cưới có dáng cổ điển, mang phong cách Art Nouveau. Chiếc váy
được làm bằng chất liệu satin trắng, kiểu dáng hết sức đơn giản với tay
áo dài và phần đuôi áo tinh tế. Ôm sát vùng eo của Đông Nhi và có ''cơ
hội'' khoe đường cong cơ thể, tay áo dài đính ren, hơi trễ phần vai hình chữ V để lộ hai gò xương trên chiếc cổ trắng muốt. Phần lưng được cách
điệu để lộ cả tấm lưng nhỏ.
- Em gái của tôi xinh đẹp thật!
Đông Nhi nhìn lên tấm gương phản chiếu hình ảnh của chị gái cô đang
đứng tựa vai vào cửa, khoác tay trước ngực nhìn cô, nụ cười ngự trị trên đôi môi xinh xắn. Cô có hơi ngạc nhiên. Lần đầu tiên chị gái khen cô,
cô vui chứ. Chỉ có điều Đông Nhi không biết đó là khen thật từ đáy lòng
hay đang chế nhạo cô.
- Rồi chị c