
người ta lại tưởng khủng bố
thì khổ!!
Đặt bàn chân đầu tiên vào siêu thị, Đông Nhi dường
như bị lóa mắt bởi nơi đây. Không chỉ là vì nó được trang trí đẹp, mà
còn là một màu trắng tinh khiết, trắng đến... bật ngửa. Minh Vũ nắm lấy
tay Đông Nhi kéo đi sâu vào trong, mấy cô bán hàng đều dừng tay để tranh thủ nhìn Minh Vũ khi anh đi lướt qua, nhưng sau đó lại đổi thái độ ngay lập tức khi thấy Đông Nhi đang tay trong tay với trai đẹp.
Dừng lại ở chỗ bán nhẫn. Đông Nhi nhìn muốn lóa mắt vì chiếc nào cũng
đẹp cả. Còn tiền giá thì cao ngất ngưỡng trên tận mây xanh. Khiến cô
muốn chóng mặt choáng váng.
- Lấy cho tôi chiếc này! - Không
thèm hỏi ý kiến Đông Nhi, Minh Vũ tự ý chọn cặp nhẫn. Đông Nhi ngớ
người, cô muốn tức điên lên vì Minh Vũ. Gì thế này...? Vợ chồng sao lại
thế...? Chẳng đồng lòng gì cả là thế nào...?
- Tôi không thích
chiếc đó! Tôi muốn chiếc này! - Đông Nhi cũng ngang ngạnh không kém. Cô
chỉ vào một cặp nhẫn khác có đính viên kim cương nhỏ phía trên. Trông
đơn giản nhưng đẹp hơn chiếc của Minh Vũ nhiều.
- Nhưng chiếc này đẹp hơn!
- Không, chiếc này!
Hai vợ chồng trẻ cãi nhau qua lại như trẻ con ngay trước mặt cô nhân
viên bán hàng khiến cô phải bụm miệng khẽ cười. Sau đó lên tiếng nhằm
hòa giảng cặp đôi chưa cưới mà đã cãi nhau:
- Quý khách có thể thiết kế nhẫn theo ý mình mà! Tôi nghĩ quý khách nên góp ý với nhau để tạo nên cặp nhẫn cho riêng mình!
Sau một hồi ''chiến tranh'' bùng nổ xảy ra. Cuối cùng cả hai cũng thiết kế được cặp nhẫn vừa ý với mình. Mỗi chiếc nhẫn sẽ có một nửa trái tim
đắp những hột kim cương bé xíu. Khi ghép hai chiếc nhẫn lại với nhau, sẽ có một trái tim trọn vẹn. Đông Nhi còn có ý tưởng muốn mỗi chiếc nhẫn
sẽ khắc tên viết tắt chữ đầu người còn lại vào mặt trong của chiếc nhẫn. Minh Vũ hoàn toàn chiều theo ý vợ, ngồi gật gù tán thành cho bình yên
thể xác và tâm hồn.
- Tôi muốn có gấp. Tuần sau tôi sẽ quay lại lấy! - Minh Vũ gằng giọng lạnh tanh dặn dò cô nhân viên bán hàng. Chẳng biết cô có còn nghe thấy gì không, chỉ thấy cô cứ gật gật sau mỗi câu
nói của Minh Vũ và nhìn anh chằm chằm với hai trái tim to màu đỏ chóe,
căng mọng nơi hai con mắt. Minh Vũ lại tiếp tục kéo tay Đông Nhi đi
tiếp.
- Nhiệm vụ thứ hai: Thử váy cưới!
Đông Nhi buông thõng tay để mặc cho Minh Vũ muốn kéo đi đâu thì kéo. Cái đầu vẫn quay
vòng vòng chăm chú nhìn ngắm mấy bộ váy cưới lộng lẫy xung quanh mình.
Bất giác cô lên tiếng bâng quơ hỏi Minh Vũ:
- Cô nhân viên bán hàng khi nãy xem ra mê mệt anh rồi nhỉ? Cũng phải, ở đây mười cô thì hết chín cô nhìn anh mất rồi!
- Sao thế? Em ghen à? - Minh Vũ chợt khựng lại vì câu nói của Đông Nhi, quay người sang nhìn cô mỉm cười đầy ẩn ý.
- Điên à? Tôi việc gì mà phải ghen cơ chứ!
- Yên tâm, anh chỉ yêu mỗi em! Theo anh nào! - Minh Vũ nở nụ cười hiếm
hoi kể từ lúc cô gặp anh đến bây giờ. Nụ cười ấy thật sự rất đẹp, thế mà gương mặt Minh Vũ lúc nào cũng thấy lạnh ngắt cái vẻ ngạo mạn, bất cần. Đông Nhi biết, cuộc hôn nhân này chỉ là do hai gia đình ép buộc, chứ sự thật Minh Vũ chẳng hề yêu cô. Thế nhưng khi nghe anh nói ra câu nói ấy, tự dưng cô cũng thấy mát lòng đi một chút. Vẫn dặn lòng rằng, đây chỉ
là sự ép buộc của hai gia đình mà thôi.
Đông Nhi bắt đầu vào
thử váy. Thật khó cho Minh Vũ vì dáng của Đông Nhi đã đẹp sẵn rồi, chỉ
mỗi tội hơi nhỏ con một tý nhưng vẫn có thể khắc phục được. Cái khó ở
đây là, Đông Nhi mặc bộ nào cũng đẹp cả, khiến anh chẳng biết nên chọn
bộ nào.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết êm đẹp vì nhờ vào lời nhận xét của mấy cô nhân viên bán hàng. Minh Vũ có hơi
thoáng ra một tý. Anh cũng chọn được bộ váy đẹp nhất. Còn về phía Đông
Nhi, cô cảm thấy như mình là một con rối đang bị mọi người cho thử đồ,
chẳng ai thèm quan tâm đến ý kiến của cô cả. Nhưng mà được người chồng
có con mắt thẩm mỹ rất cao chọn đồ cho mình, Đông Nhi cũng vừa lòng. Sáng hôm sau...
- Đông Nhi dậy đi, chị có chuyện muốn nói với
em!! - Cô chị cả Đông Nghi ra sức lay người Đông Nhi đang cuộn tròn
trong chiếc chăn bông to sụ màu hồng phớt. Không có hiệu quả gì với con
sâu ngủ này, Đông Nghi bất lực, đứng khoanh tay trước ngực nghênh mặt
nhìn Đông Nhi. - Được thôi, không dậy cũng được, nhưng chuyện này có
liên quan đến chuyện cưới hỏi của em. Sau này có chuyện gì thì đừng
trách chị không báo trước!
Bước chân quay lại, Đông Nghi toan
bước ra khỏi phòng thì con ''sâu ngủ'' ngồi bật dậy. Cái mặt đờ ra như
cái bánh bao chiều bị ế nhìn Đông Nghi. Mặc dù vẫn còn đang ngái ngủ
nhưng Đông Nhi vẫn cố mở miệng cất tiếng gọi:
- Khoan đã! Có gì chị nói đi!
- Tốt... - Đông Nghi nhếch môi tạo thành nụ cười gai góc. Đẹp nhưng có
sức công phá rất lớn. Đối với những người mới gặp lần đầu, họ sẽ chết đứ đừ ngay dưới tay cô. Nhưng với Đông Nhi, cô đã quá quen với nụ cười này đến mức hoàn toàn miễn dịch. Đông Nhi còn cho rằng, đó chỉ là một nụ
cười bình thường và nhảm nhí, vô duyên nhất mà cô từng thấy. - ... Em đã biết lý do vì sao ba muốn gả con gái mình cho nhà họ Đằng chưa?
- Em không b