Pair of Vintage Old School Fru
Đen Ăn Đen

Đen Ăn Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323660

Bình chọn: 7.00/10/366 lượt.

u lại cánh tay đang ôm cổ anh, muốn tạo khoảng cách với

anh.

Cố Chuẩn chặn tay cô đang để

trên cổ mình lại, dùng sức kéo, cô ngã vào ngực anh. Kéo tay của cô dời

xuống lưng, lại dùng một chút lực kéo cô ngồi lên đùi anh. Hai người

trong mắt đều rực lửa, Cố Chuẩn cười nói.“Một phần quà sinh nhật đổi lấy đãi ngộ như thế, đúng là có lãi”.

Kéo đầu của cô xuống, hung hăng hôn lên.

Mạc Ninh lúc này mới ý thức được mình lỗ nặng, nhưng vẫn không quên lo lắng.“Cửa, cửa còn chưa đóng…”.

Cố Chuẩn cười vui vẻ, đem đầu cô đặt trên lồng ngực anh, nhấn nút điện đàm liên lạc bên ngoài.

“Cố tổng, có chuyện gì sao?”. Có tiếng của thư ký Phạm.

Trống ngực Mạc Ninh đập không ngừng, nghe thấy Cố Chuẩn nói.“Trong một giờ

không được cho bất kỳ ai bước vào bàn làm việc của tôi”.

Phạm thư ký trả lời rất nhanh.“Được”.

“Tút”, một tiếng, cuộc trò chuyện kết thúc. Cố Chuẩn lần nữa nâng đầu cô dậy,

nhìn đôi mắt sáng trong của cô, mặt đỏ bừng, trong lòng càng thêm khô

nóng, đưa tay nhẹ nhàng tháo cúc áo sơ mi, dưới ánh mắt hờn dỗi của Mạc

Ninh anh lần nữa hôn xuống.

Nụ hôn

này dần dần tràn xuống dưới. Trong lòng Mạc Ninh vốn có một chút nặng

nề, lại bị Cố Chuẩn từ từ cuốn đi hết, biết rõ văn phòng giờ đã an toàn, cô cũng bỏ mặc Cố Chuẩn, cứ như thế tùy ý để mình và anh tiếp tục làm

loạn.

Thời gian không chỉ một giờ.

Cả người xụi lơ bước ra khỏi phòng tắm, Mạc Ninh còn oán hận nhìn người

đàn ông không biết kìm chế kia, vừa rồi trong phòng tắm cô bị anh lăn

qua lăn lại thiếu chút nữa gáy đập xuống đất, thế mà tinh thần của anh

lúc này lại phơi phới tươi tỉnh, bộ dạng đắc chí vừa lòng a. Mặt khác,

Mạc Ninh lại cảm thấy trình độ can đảm của mình đã tăng lên vài bậc, lúc trước khi thử làm trắc nghiệm về dục vọng của Tô Dã Nghi, Mạc Ninh

thuộc loại.“Không lên tiếng thì thôi, chỉ cần lên tiếng ai cũng phải

hoảng sợ”. Cô khi đó còn không tin, giờ thực tế chứng minh, hai mươi bốn tuổi cô đã đang khảo nghiệm cuộc sống dục vọng muôn đời bát hoang.

Từ khi hẹn hò cùng Cố Chuẩn đến giờ, kết quả kiểm tra dần dần xuất hiện, hơn nữa càng ngày càng được chứng thực.

Mạc Ninh cô tuyệt đối không phải con người rụt rè.

Sau khi xử lý “hiện trường” thật tốt, Cố Chuẩn tốt bụng đề nghị.“Đi ăn cơm?”.

Mạc Ninh trừng mắt nhìn anh.“Đi không nổi”.

Cố Chuẩn nhướn mày nhìn cô.“Ý em là muốn anh bế em?”.

Mạc Ninh cả giận nói.“Anh là đồ lưu manh”.

Cuối cùng Mạc Ninh tuy đi bằng hai chân nhưng cũng không khác bị Cố Chuẩn ôm là mấy. Rất nhanh đi đến bãi đỗ xe, Mạc Ninh nhận được điện thoại của

Lý Hàm. Nghi hoặc nhận điện, bên kia có tiếng đứt quãng của Lý Hàm, cô

hỏi.“Sao thế?:”

“Chị Mạc Ninh, em.. em… em bị iu hiếp”.

“Cái gì?”. Giọng Mạc Ninh có phần lớn hơn làm Cố Chuẩn vừa mở cửa xe không nhịn được quay đầu nhìn cô một cái.

Mạc Ninh ngồi vào xe, giọng nói hoà hoãn hơn.“Em từ từ nói, sao vậy?”.

Cố Chuẩn đóng cửa xe, lên xe ngồi, nghiêng người giúp cô cài dây an toàn. Khởi động xe, đạp ga, xe từ gara chạy ra ngoài.

Lý Hàm nói như sắp khóc.“Chiều hôm nay em về nhà, nhận được một cuộc điện

thoại của một số lạ, giọng của hắn rất kỳ quái, nói cho em biết không

được phép can dự vào chuyện của công ty Hà Nguyên nữa, nếu không sẽ xử

đẹp em”.

Trong lòng Mạc Ninh thoáng sợ hãi, cố tỉnh táo nói.“Số nào gọi đến?”.

“Người ta dấu số ạ”.

“Báo cảnh sát chưa?”.

“Chưa ạ, hắn nói nếu em báo cảnh sát…”.

“Em đừng sợ. Vấn đề này rất có thể dò công ty Hà Nguyên làm, vì an toàn,

lần phỏng vấn này em đừng can dự…”. Mạc Ninh nhẹ giọng an ủi, không phát hiện sau khi Cố Chuẩn nghe đến bốn chữ “công ty Hà Nguyên” sắc mặt đột

nhiên nghiêm trọng.

Sau khi trấn an

Lý Hàm, Mạc Ninh thở dài, vừa muốn mở miệng tìm kiếm sự an ủi giọng lạnh băng của Cố Chuẩn đã truyền đến.“Chuyện về công ty Hà Nguyên em vẫn

đang điều tra sao?”.

Mạc Ninh vì ngữ khí đột nhiên lạnh lùng của anh mà khó hiểu, nhưng vẫn cẩn thận trả lời “Gần đây em đang viết bài”.

“Anh chưa nói với em, công ty này tốt nhất em không nên dây vào sao?”.

Đó là một câu trách cứ mang theo ý nghi vấn, Mạc Ninh nghe rất không thoải mái, nói thẳng “Anh đã nói, nhưng mà… chuyện này là công việc của em”.

Bốn chữ “công việc của em” được cường điệu lên, Mạc Ninh rầu rĩ dựa đầu

vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Sắc mặt Cố Chuẩn càng kém hơn “Công ty Hà Nguyên không đơn giản như em tưởng tượng đâu”.

“Vậy anh nói cho em biết, họ không đơn giản ở chỗ nào, em phải chú ý gì nào?”.

“Cụ thể anh không thể nói với em, chuyện này cũng không phải quan trọng”.

Mạc Ninh càng thêm khó chịu, khẩu khí cũng có phần ác ý hơn.“Vậy anh cũng đừng hỏi đến chuyện của em”.

Cố Chuẩn trầm tĩnh trong chốc lát, lại mở miệng, ngữ khí đã dịu dàng

hơn.“Bối cảnh công ty này vô cùng phức tạp, anh không hi vọng em mạo

hiểm”.

“Nếu như vấn đề của công ty đó đáng để em mạo hiểm, như thế em lại càng không thể buông tha”. Mạc Ninh kiên định nói, chuyện liên quan đến mạng người, cô không thể làm trái

với lương tâm mình.

“Không phải như em nghĩ”. Cố Chuẩn nói.“Em không cần phải quá cố chấp”.

“Em cố chấp ư?”. Ngữ khí của Mạc Ninh