
h nhất, có lẽ là
mình không duyên với con cái, nên từ trước đến giờ đối với Lương Bằng Uy bà luôn đặc biệt cưng chiều. Nhưng, lần này bà lại không giống như vậy, “Chị cả, chị hiểu lầm rồi, em muốn đứng về phía Bảo Nhi, chỉ là em
đồng ý cho A Uy một cơ hội, nhưng nếu nó không hảo hảo đền bù cho Bảo
Nhi, em sẽ tuyệt đối không tha thứ cho nó. Con nghe rõ ràng không? A
Uy!” Triệu Hương Diễm nói xong, cho Lương Bằng Uy một ánh mắt cảnh cáo.
Cô gái nhỏ kia thật là lợi hại, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn,
đã có thể đem hết người thân nhất của anh vào thành một hội. Trong lòng
Lương Bằng Uy nói nhỏ mấy câu.
“Mọi người yên tâm, con sẽ không tổn thương Bảo Nhi nữa, còn chuyện
của đứa nhỏ, con đã sớm quyết định cho cô ấy chăm sóc nó, hôm nay con
tới chính là muốn đưa đứa bé trở về.”
Lời của anh khiến Dương Nhược Phương vui vẻ cười một tiếng, “Có thật
không? Vậy thì tốt quá! Đã như vậy, dì sẽ đi ôm đứa bé đến đây, như thế
này ! Tin tưởng Bảo Nhi nhìn thấy đứa bé nhất định sẽ rất vui mừng.”
Dương Nhược Phương hoà giải, không khí cuối cùng khôi phục bình
thường. Tôn Cầm Yến bất đắc dĩ rũ vai xuống, đối với con trai mặc dù còn có chút bất mãn, nhưng không muốn nổi cáu cái gì nữa, “Có rãnh rỗi nhớ
dẫn Bảo Nhi và đứa bé trở lại, biết không?” Bà chỉ đơn giản chỉ thị sau
đó không lên tiếng nữa.
“Vâng!” Lương Bằng Uy trả lời.
Ai! Anh gật đầu với cả ba vị.Thật ra thì không cần họ nhắc nhở, anh
cũng sẽ chăm sóc Bảo Nhi thật tốt, chỉ cần cô vui vẻ, không khóc thút
thít nữa, đối với anh mà nói đây mới là chuyện trân quý nhất. . . . . .
Bảo Nhi nằm ở bệnh viện hết ba ngày, thật vất vả mới hạ sốt, gương
mặt cũng khôi phục thần sắc. Liên tiếp ba ngày Lương Bằng Uy cũng không ở bên cạnh cô, cho đến lúc Dương Nhược Phương đón cô xuất viện, anh ta
cũng không đến, điều này làm cô cảm thấy thật thất vọng. Về đến nhà,
Dương Nhược Phương mang cô đi tới cửa phòng liền dừng bước lại, xoay
người hướng Bảo Nhi cười nói: “Bảo Nhi, chính con mở cửa đi!”
Hành động và ngôn ngữ của Dương Nhược Phương mặc dù kỳ quái, nhưng
Bảo Nhi cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, tự mình tiến lên mở cửa ra.Đập
vào tầm mắt cô, chính là giường trẻ con, cô giật mình chạy vội lên, vén
mở màn che trong suốt lên, liền gặp được bảo bảo nằm ở đó. Cô cảm động
tay che miệng, lệ nóng quanh tròng, “Tiểu Hàng. . . . . . tiểu Hàng. . . . . . dì Phương, chuyện này… là chuyện gì đang xảy ra?”
Dương Nhược Phương đi tới bên người cô, “Là A Uy gọi ta dẫn đứa bé tới chỗ này , nó đồng ý cho con chăm sóc đứa bé.”
“Anh ta. . . . . . Thật. . . . . .” Cô nghẹn ngào đến khó nói lên lời.
“Nó muốn. . . . . . nó có lẽ là muốn đền bù!” Dương Nhược Phương thương tiếc đưa mắt nhìn cô.
Bảo Nhi có chút giật mình, khẽ cắn môi dưới, “Con. . . . . . không
cần anh ta đền bù. . . . . .” Cô tình nguyện anh ta i vì lý do khác mới
đưa đứa bé mang về, mà không phải bởi vì cô và người nhà xảy ra xung
đột.
“Ai! Mặc kệ như thế nào, đứa bé luôn là cần mẹ. Bảo Nhi, con hãy cứ
thoải mãi ra, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chăm sóc đứa bé thật tốt là
được.” Dương Nhược Phương cầm lấy tay của cô, khích lệ cô. Bảo Nhi nháy
mắt mấy cái, nhịn xuống nước mắt, “Vâng! Con biết rồi, bây giờ con, cũng chỉ còn đứa bélà người thân thôi.” Cô đem đứa bé ôm lấy, dịu dàng ôm
vào trong ngực. Dương Nhược Phương lòng chua xót, nhìn lấy cô, “Bảo Nhi, con ngàn lần đừng nghĩ như vậy, con còn có chúng tôi, dì và hai chị đều rất ưa thích con, nếu không phải A Uy phản đối, chúng tôi đã sớm đem
con đến nơi ở của nhà họ Lương mà chăm sóc.”
” Dì Phương . . . . .” Cô thừa nhận mình cũng rất thích họ, nếu như
có thể, cô tình nguyện có thể cùng họ sống cùng nhau, cũng không nguyện
sống cùng với Lương Bằng Uy ở dưới một mái nhà.
Tại sao số mạng muốn trêu cợt cô như thế đây? Lúc này cô chẳng những
không có tiền, càng không có người thân có thể dựa vào, trừ nơi này, cô
thật sự đã không còn chỗ nào có thể đi. Vì đứa bé này, cô chỉ có thể cúi đầu với Lương Bằng Uy , dày mặt ở lại chỗ này. Tiểu Hàng mới được mấy
tháng, một cô gái như cô làm thế nào có thể nuôi nổi nó đây? Ở lại chỗ
này, ít nhất có thể cho đứa bé một cuộc sống ổn định. Bảo Nhi nhìn đứa
bé, cuối cùng cũng buộc mính đối mặt với thực tế. Mặc dù cô đối với
Lương Bằng Uy đã không còn có bất kỳ giá trị lợi dụng, nhưng vì đứa bé,
cô nguyện ý cúi đầu dưới anh ta. Quyết định xong, lòng của cô bình tĩnh
hơn nhiều. Sau bữa tối, Lương Bằng Uy vẫn không trở lại, sau khi đem đứa bé dỗ ngủ, Bảo Nhi xuống dưới đại sảnh liếc mắt nhìn, tiếp theo lại đi tới thư phòng. Nhưng gian phòng trống rỗng lại để cho cô có chút tịch
mịch, thế là cô lại trở về đại sảnh, ngồi ở trên ghế sa lon chờ anh ta.
Ba ngày không thấy anh , cô rất nhớ anh . Không phải anh vẫn còn đang tức giận, cho nên mới không muốn nhìn thấy cô? Bảo Nhi thở dài như đưa
đám thì bên ngoài truyền đến xe hơi, dẫn tới chú ý của cô. Cô muốn đi ra ngoài, bước chân lại chần chờ, nhưng vẫn đi tới trước cửa đứng, tự hỏi
mình nên lấy vẻ mặt gì để đối mặt với anh ta. Đột nhiên, cửa mở rộng ra,