
một cô gái đột nhiên xuất hiện, làm cô sửng sốt tại chỗ. Cô gái kia mặc áo da màu đen và quần bó ngắn, hai chân thon dài được ôm gọn trong đôi
bốt da cũng màu đen, so với Bảo Nhi người của cô ta còn cao hơn cô cả
một cái đầu, vì vậy cô ta đứng từ trên cao nhìn xuống,tầm mắt ngạo mạn
nhìn cô.
“Cô là ai?”
“À? Tôi. . . . . . tên là Bảo Nhi. . . . . .” Không cách nào bỏ qua khí thế của cô gái kia, Bảo Nhi ngoan ngoãn trả lời.
Cô gái nghe thấy tên của cô, lông mày nhỏ nhắn chau lên, dùng một
loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cô, “Xin chào, tôi tên là Thẩm Thiến
San.”
“Chào cô.” Bảo Nhi phản ứng. Thẩm Thiến San cười cười, thân thể hơi
dời đi, phất một cái, chỉ thấy hai người đàn ông đem Lương Bằng Uy dìu
vào cửa. Bảo Nhi giật mình đi lên trước, “Anh ta. . . . . . anh ta làm
sao vậy?”
Thẩm Thiến San dùng cằm ám hiệu thủ hạ đem Lương Bằng Uy đỡ đến ghế
sa lon, “Cô đừng khẩn trương, Uy ca chỉ là uống rượu say mà thôi, hôm
nay có một tụ họp, cho nên anh ấy uống hơi nhiều một chút.”
Giọng nói của côta có chút kỳ quái, Bảo Nhi đem tầm mắt chuyển sang
ghế sa lon, nhìn anh ta say đến bất tỉnh nhân sự, cô lo lắng.
“Đúng rồi, nghe nói cô sinh cho Uy ca một cậu con trai, phải không?” Thẩm Thiến San mắt to đầy hiếu kỳ nhìn cô.
Bảo Nhi hồi hồn nói: “À? Ách. . . . . .Vâng!”
Trên mặt Thẩm Thiến San xuất hiện nụ cười khó hiểu, “Vậy. . . . . . bây giờ cô có thân phận gì ?”
Câu hỏi của cô ta làm Bảo Nhi sửng sốt một chút, cuối cùng cúi đầu,
“Tôi. . . . . . Chỉ là người tình của anh ta. . . . . .” Thật là kỳ
quái, cô lại có thể thẳng thắn như vậy đối với một người mới quen ?
Không biết vì nguyên nhân gì, Bảo Nhi cũng không cảm thấy Thẩm Thiến
San là một người đáng ghét. Thẩm Thiến San, tay ôm ngực trầm tư một hồi , tự lẩm bẩm, “Vậy. . . . . . Tôi biết đại khái vì sao hôm nay Uy ca
phải uống say.”
“À?” Bảo Nhi mới muốn hỏi đó là có ý tứ gì, đối phương đã đi ra cửa chính.
“Đợi đã nào…! lời nói mới rồi. . . . . .”
“Không có gì, đó là tôi lầm bầm lầu bầu á! Đúng rồi, quên nói cho cô
biết, thật ra thì Uy ca rất biết uống, anh ấy chưa bao giờ say như
vậyđó!” Nói xong, cô ta ha ha cười lên xe, cùng bọn thủ hạ cùng nhau rời đi. Bảo Nhi nghe không hiểu ra sao, đóng cửa chính, cô vốn muốn gọi
người đến chăm sóc Lương Bằng Uy , nhưng lại lo lắng thời gian đã quá
muộn, thế là quyết định tự mình chăm sóc anh. Cô đi tới bên sofa, đẩy
anh ta một cái, “Này, này, tỉnh a. . . . . .”
“Ưmh. . . . . .” Lương Bằng Uy khổ sở rên rỉ lên một tiếng.
Cô nhìn anh chân mày cũng vo thành một nắm, “Thiệt là, tại sao uống
say như vậy?” Bằng sức của cô là không thể nào nâng anh ta trở về phòng . Chốc lát sau, Bảo Nhi trở về phòng cầm chăn lông ra ngoài, cả đêm không có chợp mắt mà chăm sóc cho Lương Bằng Uy .
Cảm giác phiền lòng đâm nhói gọi Lương Bằng Uy tỉnh, anh mở mắt ra ,
cảm giác đầu tiên là ù tai, tiếp theo là đầu như bị người ta dồn sức
đánh. Ôm đầu, anh gào thét , cho đến lúc cảm giác khó chịu từ từ rút
đi, mới khôi phục suy nghĩ bình thường. Anh khổ sở đứng dậy, chăn trên
người tử chảy xuống mặt đất, thấy thân thể mình trần trụi hiện ra, mới
để cho anh biết mình đang ở chỗ nào. Ah? Anh về đến nhà khi nào vậy?
Lương Bằng Uy day day thái dương huyệt, khó mà tin được mình sẽ có
thể say rượu cả một ngày. Anh sao cs thể? Rõ ràng đang tụ hội lại có thể uống không ngừng, đây chính là chuyện sai lầm vô cùng nghiêm trọng
.Thân là người lãnh đạo, bất kể ở chỗ nào, nơi nào, đều phải đề cao cảnh giác, hơn nữa số lượng vừa phải, nào biết, tối hôm qua anh lại có thể
quên chuyện quan trọng này . Ai! Anh rốt cuộc là bị làm sao? Ở trong
lòng Lương Bằng Uy giễu cợt mình sơ ý lơ là. Anh muốn rời khỏi ghế sa
lon, lực chú ý lại bị đống đồ ở dưới chân hấp dẫn, anh định thần nhìn
lên, mới phát hiện có một người. Bảo Nhi dùng chăn bao lấy thân thể,
ngồi dưới đất, đầu nghiêng dựa vào ghế sa lon, khắp khuôn mặt đều là mỏi mệt. Chẳng lẽ cô cả đêm đều ở đây chăm sóc anh? Lương Bằng Uy phát hiện trên người chỉ còn lại cái quần dài , bên cạnh có một chậu nước lạnh, khăn lông đặt ở trên bàn. Nhìn một đống hỗn độn này, anh mới hiểu nhất
định là tối hôm qua cô mệt muốn chết rồi. Lương Bằng Uy lấy tay vuốt
vuốt mi tâm, đối với sự khác thường của mình càng ngày càng không chịu
nổi. Anh rời khỏi ghế sa lon, cẩn thận ôm lấy Bảo Nhi, đi vào trong
phòng. Đi tới gian phòng, anh đặt cô ở trên giường, mình đi vào phòng
tắm rửa mặt. Khi anh đóng cửa lại cũng là lúc Bảo Nhi tỉnh táo, cô nhìn
cả bốn phía, phát hiện ḿnh nằm ở trên giường, thế là vội vàng ngồi dậy. Nghe tiếng nước chảy, cô cuống quít xuống giường đi tới trước cửa phòng tắm: “Này! Anh không sao chứ!” Tối hôm qua anh ta say thật lợi hại, cả
đêm không phải rên rỉ thì lại là nôn mửa, làm cho cô có chút lo lắng.
Cánh cửa cá mở ra, nửa người dưới chỉ vây bằng một cái khăn lông Lương
Bằng Uy xuất hiện trước mặt cô, để cho cô thét chói tai xoay người lại.
“A! Thật xin lỗi, tôi không biết anh tắm ở đây, tôi cho là. . . . . . Anh từ từ tắm đi!” Cô cho là anh ta chỉ là vào phòng t