Old school Swatch Watches
Để Hôn Em Lần Nữa

Để Hôn Em Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321850

Bình chọn: 10.00/10/185 lượt.

thôi được không ạ?

- Thầy ơi, chân em cọ vào dép rộp hết lên đau lắm…

Không xong rồi, có lẽ mấy con bé ranh ma này biết anh đang bối rối nên

cố gây thêm sức ép. Nếu ngay ngày đầu mà đã nhượng bộ, chắc mấy hôm nữa

anh sẽ bị chúng nó trèo lên đầu lên cổ mất! Nghĩ đến đấy, anh dừng hẳn

lại, nhìn lướt qua những gương mặt nhăn nhó nhễ nhại mồ hôi, hỏi bằng vẻ lo lắng đến hớt hải:

- Mà này, mình đang đi đến bản gì ấy nhỉ?

Đám sinh viên ngơ ngác rồi quay sang nhau hỏi lao xao:

- Vừa nãy ông ở xã bảo là bản Tin Tốc, phải không mày?

- Hình như thế…

- Sao lại hình như, chắc chắn chứ…

Một anh chàng trông có vẻ chững chạc nhất nhìn Đăng nói quả quyết:

- Em nghe chính xác là bản Tin Tốc ạ.

Đăng mỉm cười gật đầu rồi khoát tay ra hiệu cho cả đám trật tự. Những

tiếng lao xao tắt dần, đám sinh viên tự nhiên đổ dồn sự chú ý vào anh

với vẻ hồi hộp của một khán giả đang theo dõi đoạn kết bộ phim kinh dị.

- Thế các bạn có biết Tin Tốc nghĩa là gì không?

Vài tiếng “không” nho nhỏ ngập ngừng phát ra từ đám sinh viên. Đăng hỏi tiếp, mặt vẫn hết sức hình sự:

- Vừa nãy bạn nào kêu chân bị rộp?

Im lặng một lát, rồi ở phía cuối hàng, một cánh tay con gái từ từ giơ lên.

- Bạn đi lên đây!

Cô gái mặc quần túi hộp và áo phông thể thao như con trai rẽ đám sinh

viên đi lên. Đăng liếc xuống đôi dép tổ ong dưới chân cô rồi nheo mắt

nhìn khổ chủ. Bắt gặp ánh mắt anh, cô ta vội cúi gằm mặt, tạo ra một

dáng vẻ ăn năn rất tội nghiệp. Đăng suýt phì cười. Cái miệng hơi bĩu ra

thế kia không phải là của một sinh viên đang hối lỗi mà giống cách các

cô gái ngúng nguẩy làm duyên với bạn trai hơn. Rất tiếc, anh không có

hứng tán thưởng.

- Bạn tên gì nhỉ?

- Thưa thầy, em là Quỳnh.

- Họ tên đầy đủ?

- Dạ, Phạm Thuỷ Quỳnh.

- Chân bạn đau như thế nào?

- …

- Bạn bỏ dép ra xem vết thương có cần phải sát trùng hay băng lại không?

- Không cần đâu ạ.

Đăng nghe được một chút hốt hoảng lẫn trong giọng nói lễ phép. Anh tung thêm một câu để “đàn áp” đến cùng.

- Bạn trả lời hộ mọi người xem Tin Tốc nghĩa là gì đi!

Tất nhiên, Quỳnh là người Kinh, lại mới lên đây lần đầu, cô không có

khái niệm gì về những danh từ lạ lẫm của vùng dân tộc thiểu số. Nhìn cô

cúi đầu im lặng sau khi nói lí nhí câu “em không biết”, Đăng tự thấy như vậy là tạm đủ. Anh rời mắt khỏi gương mặt đỏ nhừ và vầng trán lấm tấm

mồ hôi của Quỳnh, lướt mắt qua tập hợp người trông rất giống đoàn quân

thất trận, dõng dạc thực hành công việc mà anh sẽ làm trong tương lai

trên giảng đường: dạy họ về ngoại ngữ.

- Các bạn muốn biết bao lâu nữa ta đến nơi thì hãy chú ý dưới chân…

Đám sinh viên vô tình đều liếc mắt nhìn xuống. Đăng vẫn nói tỉnh bơ:

- Các bạn mà thấy mỏi rã rời, thấy chân như chân của ai chứ không phải

của mình, tức là bản ở ngay trước mặt. Vì Tin Tốc trong tiếng Thái nghĩa là “rụng chân”.

Bài học “ngoại ngữ” bất ngờ này có tác dụng nâng cao tinh thần rõ rệt.

Sau chừng mươi giây khoe đủ kiểu cười từ khúc khích đến hi hí, cả đoàn

quân thất trận lúc nãy trông tươi tỉnh hẳn lên, sẵn sàng đi tiếp. Ngay

cả kẻ bị bẽ mặt nhất cũng không có phản ứng gì thái quá, chỉ hơi ngúng

nguẩy trong động tác kéo sụp mũ xuống trước khi xốc ba lô rảo bước theo

đoàn.

Nhưng dù có khí thế đến đâu thì mấy chục đôi chân thanh niên thành phố

cũng không qua khỏi cái chân lý mà người đi trước đã đúc rút. Mãi đến

khi trời tối mịt, đến khi những ngón chân đã cọ vào giày dép và phồng

rộp, cả đoàn mới biết thế nào là (bản) Tin Tốc.

Thung lũng này nhỏ, những ngọn núi bao quanh cũng có vẻ không cao lắm.

Dưới ánh trăng mờ mờ, mấy chục nóc nhà nhấp nhô xen giữa những lùm cây.

Vẫn còn lác đác vài điểm có đèn sáng nhưng không gian im ắng, chỉ có

tiếng gió núi xào xạc thổi qua tai. Đăng nhìn đồng hồ. Mới gần tám giờ,

vậy mà cả con người lẫn cảnh vật dường như đã chìm sâu trong giấc ngủ.

Anh ra hiệu cho cả đám dừng lại trước lối rẽ xuống bản rồi lia đèn pin.

Một con đường đất rất dốc và hẹp hiện ra, chỉ có một vệt nhỏ ở giữa

đường là ít gồ ghề và không có cỏ mọc. Đám sinh viên đờ đẫn nhìn Đăng,

hầu như không còn đủ sức để bình luận hay yêu sách gì nữa. Đăng cũng

thấm mệt, anh thấy giọng mình lạc vào cùng tiếng gió:

- Các bạn xếp thành một hàng ngang, nắm chắc tay nhau rồi bước dần xuống, người xuống trước đỡ cho người xuống sau, nhớ tránh những chỗ cỏ rậm.

Đăng đi đầu tiên, anh chọn một chỗ đứng tương đối vững ngay gần đỉnh dốc rồi quay lại soi đèn cho từng người một bước xuống. Nhóm nam xuống

trước, hai ba người hơi loạng choạng nhưng nhìn chung tất cả đều có thể

tự xuống mà không cần vịn. Đám sinh viên nữ thì đuối sức hơn, dù hầu hết được đi người không vì nhóm nam đã mang phần lớn hành lý xuống trước,

họ vẫn không thể giữ thăng bằng. Người thì đi xuống quá nhanh mất đà,

lao sầm vào bạn, người thì phải ngồi thụp xuống bám cả tay vào cỏ để đỡ

ngã. Đăng chăm chú soi đèn, thỉnh thoảng nhắc một câu “cẩn thận đấy” lấy lệ, không hề nhìn vào ai, không hề chạm vào ai. Chỉ đến khi người cuối

cùng đang xuống dốc thì bị trượt chân, buột ra một tiếng “ối” hoảng hốt, anh mới v