
văn bản, lưu vào các folder khác nhau trong máy mình và kẽo
kẹt dịch dần để ngày nào cũng có bài mới đưa lên mạng. Mọi việc thật đơn giản, trừ một vướng mắc nhỏ là cô chưa bao giờ được sờ vào một cái máy
quét nào, kể cả loại bình thường nhất, chứ đừng nói là loại
quét-nâng-cao biết nhận dạng văn bản.
Cuộc họp đầu tuần kết thúc sớm hơn thường lệ. Anh bước chậm dọc hành
lang, tự hỏi không biết gần một tiếng qua cô đã đánh vật với cái scanner xong chưa. Là trưởng nhóm tin quốc tế, bàn của anh nằm riêng ở cuối
phòng. Từ vị trí lý tưởng này, anh có thể bao quát được khắp các bàn
nhân viên. Nhưng đầu giờ sáng nay, chữ “khắp” đã tự động biến đâu mất,
tất cả những gì anh thấy chỉ là một cái lưng áo vàng đang loay hoay với
việc căn chỉnh từng trang tạp chí trên mặt scanner. Giờ đây, khi ngang
qua lối ra thang bộ, anh chợt dừng lại, nhìn xuống những bậc thang và
nghĩ đến những lời ngắn ngủi mà anh đã nói với cô khi cả hai đứng trong
khoảng không gian ngập nắng đó. Chẳng biết chiếc máy quét quái quỷ kia
có chừa cho cô một khoảng trống nào để nhớ về điều mà anh đang nhớ…
Chuyện xảy ra vào đêm cuối cùng trong chuyến đi tình nguyện cuối cùng
của cuộc đời sinh viên. Khi ấy cũng là những ngày cuối tháng Sáu đầu
tháng Bảy nóng nực hệt như bây giờ, anh vừa bảo vệ xong luận văn, còn
đang băn khoăn không biết nên ở lại trường theo lời đề nghị của bộ môn
hay cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp tạm thời cùng bảng điểm đi xin việc.
Và nửa tháng tình nguyện cùng với đội sinh viên năm thứ nhất về một xã
miền núi do Đoàn trường tổ chức chính là cơ hội quý giá giúp anh kiểm
nghiệm xem mình có thực sự phù hợp với vai trò giảng viên hay không.
Trong suốt nửa tháng ấy, nói chính xác hơn là cho đến chín giờ tối ngày
cuối cùng của chuyến đi, anh vẫn nghĩ rằng mình nên ở lại trường. Xe đến Chiềng Khoa khi trời đã xế chiều. Những con dốc 12% và khúc cua
gấp liên tiếp trên đường khiến tất cả mọi người đều gần như kiệt sức.
Đám sinh viên nam lúc đi còn hăng hái trêu chọc cười nói, giờ chỉ im
lặng bốc dỡ những đồ đạc cồng kềnh khỏi xe rồi ngồi phịch xuống ngay bên cạnh. Đám sinh viên nữ lả đi như tàu lá héo, nếu không túm tụm vịn vào
nhau chắc đã ngã lăn ra đất. Ngay cả anh chàng cán bộ của huyện đoàn đi
cùng cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Vừa vặn người kêu răng rắc, anh ta
vừa hất mặt về phía trước, nơi có một dãy nhà cấp 4 quét vôi vàng đóng
cửa im ỉm.
- Kia là trụ sở uỷ ban. Giờ này chắc chủ tịch xã đang ở ngoài suối, để tôi đi gọi.
Lát sau, anh ta quay lại với một người đàn ông đứng tuổi, quần xắn tận
bẹn lộ hai cẳng chân khẳng khiu, tay xách cái lưới còn ướt sũng. Trong
lúc chủ tịch xã kiêm ứng cử viên cho vai cao thủ ngư võng trận pháp
trong phim chưởng, cán bộ huyện đoàn và thầy trưởng đoàn vào trong trụ
sở để xem xét giấy tờ kế hoạch cũng như hương vị của loại chè Tô Múa đặc sản địa phương, đám sinh viên tập hợp, chỉnh đốn đội ngũ, dưới sự giám
sát của một người khác. So với thầy trưởng đoàn, người này trẻ hơn, gầy
hơn, dễ gần hơn (với đám con gái thì còn phải đưa thêm một so sánh nữa:
đẹp trai hơn) nhưng không kém phần nghiêm khắc. Câu chuyện rỉ tai rúc
rích suốt mười tiếng dọc đường khiến ai cũng biết đó là Đăng, sinh viên
vừa tốt nghiệp của trường và giảng viên tương lai của khoa.
Đứng trước những ánh mắt còn chưa mấy nể phục của đám đàn em vừa qua năm thứ nhất, anh chỉ nói rất ngắn gọn yêu cầu tất cả thu xếp hành lý và
chỉnh đốn trang phục để chuẩn bị đi bộ xuống bản rồi cúi xuống chằng
buộc lại đống nồi niêu cuốc xẻng và mấy thùng các tông đựng quà cho
người dân. Nhìn những hành động dứt khoát và gọn gàng của anh, mấy sinh
viên nam không ai bảo ai, tự động làm theo, kiểm tra những hành lý còn
lại. Chẳng mấy chốc mà bầu không khí uể oải biến mất, cả đoàn sinh viên
râm ran tiếng phân công ai khiêng cái gì, hỏi han ai xách nặng nhẹ ra
sao…
Rồi cuộc đàm đạo về cá suối, chè búp và chính sách đại đoàn kết dân tộc
của ba người bên trong trụ sở uỷ ban cũng tạm kết thúc. Họ quyết định sẽ tiếp tục nó ở nhà ông chủ tịch xã và để Đăng dẫn sinh viên xuống nơi sẽ là địa bàn hoạt động của cả đoàn trong nửa tháng hè tình nguyện: bản
Tin Tốc. Đó là một bản Thái nằm dưới một thung lũng nhỏ, cách khá xa
trung tâm xã. Đường đi men theo những quả núi trọc chỉ có lơ thơ vài bụi cây nhỏ và những thân cây ngô buồn hiu. Nắng chiều không có chút bóng
râm nào cản trở, đang xiên xiên vào những bàn chân không quen đi bộ làm
chúng bỏng rát lên. Những tiếng than thở bắt đầu xuất hiện nhiều hơn
trong hàng ngũ con gái.
- Thầy ơi, qua chỗ kia thì thầy cho bọn em nghỉ một tí nhé.
- Thầy ơi, sắp đến nơi chưa ạ?
- Thầy ơi…
Đăng im lặng rảo bước, cố kìm nụ cười mỉm để giữ cho gương mặt vẫn còn
vẻ nghiêm nghị trước mấy lời đề nghị nhõng nhẽo ấy. Anh chưa chính thức
làm giảng viên mà cái lũ nịnh bợ này đã thầy ơi thầy à thế này, thật là
khó xử. Thấy anh đi nhanh hơn, mấy cô nàng lại càng được thể, kêu ca
thảm thiết hơn:
- Thầy ơi, em bị huyết áp thấp nhỡ ngất ra giữa đường thì sao.
- Thầy ơi, nghỉ năm phút