
đây mẫu thân ngươi bị bệnh tật quấn
thân liên tục, ngươi đã tìm không ít đại phu đến cứu trị, nhưng thủy
chung vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm’’.
“Trẫm biết Sở Tử Nặc luôn luôn hiếu thuận đối với mẫu thân, ngươi
thân là huynh trưởng của Sở Tử Nặc, năm đó lúc Sở gia gặp rủi ro, các
ngươi có thể thoát thân là do Biện Tử đã đem mẫu thân các ngươi mang đi, nói vậy hắn cũng là một người hiếu tâm đi.”
Phong Dịch nhíu mày,“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Đông Phương Diệu không nhanh không chậm vươn tay, rất nhanh, phía sau liền có thị vệ đem một cái hòm gỗ màu đen đưa tới trong tay hắn. Trước
mặt Phong Dịch, hắn mở nắp hộp ra, làm cho Phong Dịch xem qua dược liệu
đặt giữa hộp đang được hồng trù bao vây quanh, sau đó đem nắp hộp khép
lại.
“Hải vương hùng bá tứ phương, tất nhiên sẽ không là người hiểu
biết nông cạn, quả tim này, chính là từ trên người thần thú bảo hộ
Tuyết Hắc Sơn lấy đến, nghe đồn, cho dù chỉ còn một hơi tàn, dùng quả
tim này sau, người nọ nhất định có thể khởi tử hồi sinh, hồi phục khỏe
mạnh.
“Phong Dịch, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch nho nhỏ, ngươi thấy thế nào?” Hắn giơ hắc mộc hòm lên,“Trẫm đưa cho ngươi quả tim này để ngươi cứu mẫu thân, bù lại, ngươi đem ân oán từ trước tới nay xóa bỏ, sao?”
Phong Dịch nghe xong, không khỏi bật cười ha hả.“Đông Phương Diệu, ngươi cho là chỉ cần dùng một quả tim là đã có thể làm cho ta buông tha cho mọi ân oán, đem trả lại sự anh minh thần võ cho ngươi sao? Ngươi
thật sự là quá ngây thơ rồi!”
Hắn cũng không tức giận,“Phong Dịch, kỳ thực trong lòng chính
ngươi cũng hiểu được, nếu thực sự khơi mào chiến tranh, cho dù ngươi có
liên hợp với các bộ tộc ở xung quanh Huyền Cương đi chăng nữa, cũng
không thể là đối thủ của Bắc Nhạc được. Đừng quên, Bắc Nhạc này của
trẫm, hiện đang dưỡng bốn triệu binh tướng, huống hồ ngươi đừng quên,
phò mã Phó Đông Li của Nam Lăng hoàng triều chính là thân đệ đệ của ta,
sản vật ở phía nam phì nhiêu, cũng không phải là nơi mà phương bắc cằn
cỗi này có thể sánh bằng, nếu đánh lâu dài thì việc Bắc Nhạc chiến thắng bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”
Nói xong, hắn nhìn nhìn Tần Tố Quyết ở bên cạnh, nàng cũng đang chăm
chú nhìn hắn, dường như là đang trách hắn làm việc quá xúc động, từ
trong đáy mắt tất cả đề là sự bất mãn, không đồng tình.
Đông Phương Diệu âm thầm hướng nàng lắc lắc đầu, dùng ánh mắt để nói với nàng rằng, hắn cũng có ý tưởng của riêng hắn.
Hai người âm thầm trao đổi qua lại sau, hắn lại tiếp tục đối với Phong Dịch nói:“Sở dĩ lúc này trẫm cam chịu để ngươi uy hiếp, làm việc bị trói buộc tay
chân đủ đường, là bởi vì trẫm không muốn Tố Quyết đau lòng. Nàng thương
tiếc dân chúng, bận tâm tới sự an nguy của thiên hạ, tất cả, trẫm đều
tôn trọng nàng, tôn trọng ý muốn của nàng. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, tất
cả những điều này cũng không phải là do trẫm sợ ngươi.Hôm nay trẫm đến
đây, là muốn bày tỏ thành ý của trẫm, muốn cùng ngươi trao đổi điều
kiện, trẫm muốn dùng tính mạng của mẫu thân ngươi để đổi lấy thái bình
cho thiên hạ này. Sau này, ngươi cứ tiếp tục ở Bắc Hải làm Hải vương của ngươi, trẫm cũng sẽ mang theo Tố Quyết hồi Bắc Nhạc, làm Thiên Tử của
trẫm. Chỉ cần ngươi có thể buông tha cho mọi ân oán trước đây, đồng ý
qua lại, trẫm nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi, coi ngươi như huynh
đệ.”
Phong Dịch nghe vậy liền cười lạnh, nói:“Huynh đệ? Ngươi xứng sao?”
Đông Phương Diệu chẳng hề để ý cười cười,“Ngươi không muốn, trẫm tự nhiên sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng quả tim này, ngươi rốt cuộc có muốn hay không?”
Nói xong, hắn đem hắc mộc hòm giơ lên giữa không trung.
“Phong Dịch, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng, cẩn thận, người chết
thì cũng đã chết, người sống thì vẫn phải sống, chỉ có còn sống, ngươi
mới có thể chân chính vì đối phương mà làm chút việc báo đáp. Năm đó mẫu thân ngươi bởi vì ngày sinh tháng đẻ hợp với Sở lão tướng quân mà đã
tái giá tiến vào trong tướng quân phủ, nhưng mà những ngày ở trong Sở
phủ đó, nàng chẳng những không được hưởng quá một ngày phúc, còn khắp
nơi bị sở thái quân phái người tới làm khó dễ. Cho dù về
sau sinh hạ Sở Tử Nặc, nhưng do những khổ sở, tủi cực mà nàng đã phải
chịu trước kia, lại làm cho nàng mắc phải một thân đầy bệnh tật. Thân là con, ngươi có thể trơ mắt nhìn mẫu thân của chính mình lúc tuổi già vẫn phải tiếp tục chịu nỗi đau do bệnh tật, ốm đau giày vò hay sao?”
Lời nói này không nhẹ không nặng, lại vừa khéo đâm trúng phải tử huyệt của Phong Dịch.
Mẫu thân bị bệnh đã nhiều năm nằm trên giường không dậy nổi, mỗi ngày đều phải dựa vào đủ loại thuốc mới duy trì được sinh mệnh, làm con, hắn xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng chỉ đành trơ mắt mà xem, vì
bất lực mà cam chịu.
Danh y ở khắp thiên hạ này, hắn đều đã đi tìm, nhưng toàn bộ mọi người đều chỉ nói với hắn một câu,“Trừ phi