
gương?
Rất nhanh, bác sĩ báo với mọi người, “Bệnh nhân mắc chứng
xơ cứng động mạch não, hiện giờ suy nghĩ ý thức đều có chút mơ hồ, mọi
người phải quan tâm bà ấy hơn.”
Lúc này mọi người mới biết, bà Trương bị hồ đồ là thật.
Chu Duyệt cười khổ: “Lần trước chị dẫn Đồng Đồng về nhà họ Trương, mẹ lại
có thể không nhớ chị, vừa thấy chị thì gọi Tiểu Vân, xem chị thành em
gái của mẹ.”
Nhưng mà khả năng ghi nhớ của bà Trương khi gặp
Đường Mạn lại tốt hơn rất nhiều. Bà nhìn Đường Mạn, vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng đắc ý, “Tiểu Mạn, con là Tiểu Mạn, mọi người đừng giả bộ ngớ
ngẩn để lừa mẹ nữa, mẹ tuyệt đối không nhận lầm đâu, con là ai? Con là
con dâu của mẹ.”
Bà nói vô cùng quả quyết, tất cả mọi người đều cười.
Đường Mạn cũng cười, hiện giờ Chu Duyệt hạnh phúc lắm. Cô kết hôn, gả cho
người đàn ông tốt đó như ý nguyện, về phần tài sản của chồng trước,
Trương Khải Quân từng lập di chúc, trước khi Trương Vũ Đồng chưa đến
mười hai tuổi, nếu Chu Duyệt tái hôn, sẽ không được thừa kế tài sản,
nhưng Trương Khải Hiên là người giám hộ cho di chúc của anh trai, dưới
sự đồng ý của anh, Chu Duyệt thuận lợi thừa kế tài sản của Trương Khải
Quân, hiện giờ cô sống rất sung túc và hạnh phúc.
Nhìn bên ngoài, mọi người đều sống rất vui vẻ, trời yên biển lặng.
Về phần Tiểu Mạn và Khải Hiên, họ cũng không kết hôn lại lần nữa, hiện giờ hai người ngược lại rất thân thiết, hệt như hai người bạn không có gì
giấu nhau, đôi khi, hai người rất cảm khái, lúc làm vợ chồng cũng chưa
từng trò chuyện nhiều như vậy, khi không còn làm vợ chồng nữa, lại phát
hiện ra rất nhiều đề tài, dâng lên như thủy triều, thật thổn thức.
Thế nhưng, chẳng qua trong cuộc sống hình như luôn có chút tiếc nuối, có lẽ chuyện không như ý mình.
Đường Mạn cũng không liên lạc với Lý Văn Khải. Hiện tại, cô rời khỏi nhà họ
Lý cũng gần chín tháng, hệt như khoảng thời gian rời khỏi nhà họ Trương. Hiện giờ, thời gian cô xa Lý Văn Khải cũng đã chín tháng, từng có một
khoảng thời gian, cô không kiềm chế được muốn biết tình hình gần đây của anh, nhưng sau khi dằn xuống, thời gian trôi qua càng lâu, cô cũng
không dám tìm lại cảm giác này nữa.
Nhưng mà, vòng luân hồi của duyên phận luôn kỳ diệu như vậy, đôi khi chúng ta không ngờ sẽ gặp, lại vẫn tình cờ gặp phải.
Cô mua xong đồ ở siêu thị, lúc tính tiền, có người gọi cô: “Đường Mạn?”
Cô quay đầu lại, liền bất ngờ, “Đào Đại Dũng.”
Là Đào Đào Dũng, anh ta đi siêu thị cùng vợ con, vừa nhìn thấy Đường Mạn,
anh ta liền bị bất ngờ: “Đúng là cô, Đường Mạn, tôi còn nghĩ đã nhận lầm người.”
Đường Mạn vội vàng chào hỏi anh ta.
Đào Đại Dũng
cau mày, “Đường Mạn, sao cô lại không từ mà biệt vậy? Cô biết không, lúc ấy Văn Khải gấp đến nỗi phát điên luôn, cậu ta đến Thanh Đảo ba lần để
tìm cô, cậu ta nghĩ chắc là cô chỉ ra ngoài du lịch thôi, rà soát hết
một lượt các công ty du lịch ở Thượng Hải, nhưng vẫn không có chút tin
tức nào của cô.”
Đường Mạn không cách nào giải thích, đúng, đúng là cô âm thầm ra đi.
Sau khi Đào Đại Dũng đi rồi, cô cũng ra ngoài gọi taxi.
Thật ra, cô hoàn toàn không cần phải làm như vậy đúng không? Cô biết rõ,
trong lòng anh yêu cô, như vậy cô cũng hoàn toàn có thể trơ trẽn một
chút, không về nhà họ Trương, nhưng vẫn ở lại bên cạnh Lý Văn Khải như
trước, nhưng mà, không thể nào, nếu đã nhận tiền của Trương Thụy Hằng
rồi, cô phải thực hiện lời hứa, không thể quay về nhà họ Lý.
Vậy
thì, Lý Văn Khải, hiện giờ anh thế nào rồi? Anh, còn có bà Lý, Thạch
Băng, mọi người có khỏe không? Bỗng nhiên, Đường Mạn cảm thấy bản thân
quá trơ tráo, thậm chí là vong ân phụ nghĩa, chín tháng bỏ đi, cô lại có thể không gọi cú điện thoại nào cho bà Lý.
Cô biết, anh vẫn là
tổng giám đốc của CVS khu vực Trung Quốc, hơn nữa, trên tờ《 Giới kinh
doanh 》, cô xem tin tức về anh, anh vẫn chín chắn thận trọng như vậy,
ánh mắt quen thuộc của anh trong ảnh chụp vẫn điềm tĩnh cơ trí như vậy.
Đường Mạn lặng lẽ nói, nếu như gặp, người ấy vẫn tốt, chỉ nguyện đứng ở xa
xa, chúc người mạnh khỏe, đây chính là lời chúc phúc của cô dành cho
anh.
Vài ngày trôi qua, đến cuối tuần, cô đi dạo phố, đi ngang qua trước cửa tiệm cà phê Starbuck, cô dừng lại.
Cô nhớ đến lần chia tay với anh ở cửa của Starbuck, bông tuyết đầy trời,
rơi xuống từng mảng, rớt trên người, trên đầu họ; cô quay đầu lại, bắt
gặp ánh mắt anh, ánh mắt đó khiến cô có cảm giác vô cùng ấm áp, lúc cô
bước xuống lòng đường, lại phát hiện chính mình đang từng bước giẫm lên
bóng anh. Bóng anh thật rộng, cô hòa vào đó, không lộ ra chút nào.
Vô cùng xúc động, đứng ở cửa Starbuck, môi cô hiện lên chút ý cười, buộc miệng khẽ nói: “Anh có khỏe không?”
Xung quanh người đến kẻ đi, không có người cô quen, giờ phút này, cô chỉ một mình.
Cô ngồi trong Starbuck, tùy tiện gọi đồ uống, cúi đầu lấy qua một cuốn tạp chí lật xem.
Có người ngồi xuống trước mặt cô, cô đang định nói, xin lỗi, vui lòng ngồi chỗ khác được không, vừa ngẩng đầu, cô giật mình.
“Em khỏe không?”
Cô lắc lắc đầu, không hề nhìn lầm, ánh mắt, làn mi, khóe môi, thân hình
cao lớn, cái đầ