
g nhất ở Hồng Kông.”
“Quá tốt rồi, nhất định phải hết sức phối hợp với bọn họ, đặc biệt là bên Hồng Kông.” Tiếu Trác phấn khởi nói, “như thế đến phí tuyên truyền
chúng ta cũng tiết kiệm được.”
“Chỉ có bồ mới biết tính toán?” Tần Như bên kia đầu điện thoại cũng
rất vui mừng, “Ngày mai thu nhận hết lũ chuột lớn, mình sẽ làm việc với
bên tạp chí về việc phỏng vấn. Còn nữa, chi phiếu bồ đưa cho Tiếu Thiên
Hào bị trả về nguyên xi, bồ xem mình có phải gửi đi k?”
“Bỏ đi, đưa khoản tiền đó cho phòng thiết kế và phòng tuyên truyền!”
Cô biết tính cố chấp của Tiếu Thiên Hào không kém gì mình, ông ta đã trả chi phiếu về thì sẽ không nhận lại, “Mình muốn tăng thời gian quảng cáo cho công ty ở Hồng Kông, bồ nhanh chóng đàm phán với bên đài truyền
hình xem.”
“Được rồi, sau khi tới Hồng Kông, mình làm ngay lập tức. Tăng thêm vài cửa hàng tiêu thụ ở Hồng Kông, bồ có bằng lòng không?”
“Chọn địa điểm rất tốt, có điều mặt tiền ở Trung Hoàn* phải tăng thêm vài chục m2. Bồ làm đi.”
“Được, mình đi làm.” Tần Như gấp máy tính, mệnh lệnh cho Tiếu Trác
đầu kia điện thoại: “Mình sẽ ở Hồng Kông 5 ngày, bồ đến gặp mình hay
mình đi tìm bồ?” Cô nhất định phải tận mắt thấy bạn thân không sao mới
yên tâm.
“Mình biết rồi, vậy ngày kia nhé, mình tới khách sạn tìm bồ.” Tiếu
Trác biết Tần Như rất lo cho mình, “Có lúc mình nghĩ, thực ra mình rất
may mắn, vì mình có được một người bạn bù đắp cho những thiếu sót của
đời mình.” Tiếu Trác thành thật nói.
“Muốn chết rồi, khó chịu quá đi!” Tần Như cười mắng bạn, thực tâm lại đau lòng cho cảnh ngộ của bạn, “Chăm sóc tốt cho bản thân, mình không
thích nhìn thấy gương mặt tiều tụy.”
“Yên tâm, mình sẽ không dọa được cậu đâu, ngày kia gặp nhé!”
Note:
bại phụ vô thuần nữ: cha đê tiện không thể có con đức hạnh
Chủ nghĩa Sô – vanh: tự cho mình hơn người
Trung Hoàn* trung tâm chính trị và trung tâm thương mại cao cấp ở Hồng Kông
Ngày hôm sau
“Cô rất đúng giờ!” Lãnh Vũ Hán tuyên dương, đánh giá từ trên xuống dưới
Tiếu Trác không son phấn đang đứng trước mặt, đôi mắt đen sẫm trong veo
khiến người khác nhìn không ra suy nghĩ ẩn giấu bên trong, chiếc mũi đẹp đẽ làm cho đôi má trắng nõn càng hiện rõ sức sống, đôi môi rõ khuôn đỏ, mềm, đẹp đẽ, kết hợp với bộ đồ vừa khít thanh nhã mà không khoa trương, trong số rất nhiều phụ nữ mà anh quen biết, tuy cô không thể nói là vô
cùng diễm lệ, nhưng lại tao nhã sáng ngời khiến người ta dừng bước không nỡ rời.
“Có tài xế của anh, nhờ phúc mà em không bị lạc đường.” Tiếu Trác đối lại đúng mực sự tuyên dương của Lãnh Vũ Hiên.
“Cô không đang châm biếm hôm qua chủ nhà không đưa xe ra đón cô chứ?”
Lãnh Vũ Hiên nhướng nhướng mày. Thú vị, không ngờ loại mê trai cũng có
mặt nhanh trí.
“Sao có thể? Anh xuất thân danh môn vọng tộc, đương nhiên còn hiểu giao
tiếp hơn đứa con gái hèn mọn này. Em làm sao dám múa rìu qua mắt thợ, ám chỉ anh không hiểu lễ nghi chứ?”
“Cô thú vị hơn tôi tưởng tượng!” Lãnh Vũ Hiên suy nghĩ nhìn người đẹp
thanh tú trước mắt. Lợi hại, chỉ vài câu khiến tốn không chỉ chế giễu sự ngạo mạn vô lễ của anh, còn thể hiện được cá tính bản thân. Nếu không
phải là người của Tiếu gia, nói không chừng anh sẽ có cảm tình với cô
ngay lập tức. Con gái của Tiếu Thiên Hào quả nhiên thủ đoạn trên tình
trường, “Nói không chừng tôi sẽ nhanh chóng yêu cô!” Lãnh Vũ Hiên vẻ đùa quái ác thổi nhẹ bên tai cô.
“Anh … đáng ghét!” Giật mình không cẩn thận đã để lộ bản tính, Tiếu Trác vội vàng vờ hờn dỗi, trách nhẹ Lãnh Vũ Hiên nói năng tùy tiện.
“Đi thôi, công chứng viên đang đợi chúng ta!” Lãnh Vũ Hiên không nén nổi bật ra tiếng cười, mê trai đúng là mê trai, dụ dỗ một chút là hiện
nguyên hình.
Sau nghi lễ đơn giản, Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Trác chính thức kết thành phu thê.
“Vũ Hiên, Vũ Hiên, anh đợi đã?” Tiếu Trác bước nhỏ theo sau Lãnh Vũ Hiên. “Anh đợi chút mà!”
“Tôi phải về công ty. Cô tự gọi xe về khách sạn đi, lát sau lái xe sẽ
đón cô đến nhà họ Lãnh!” Lãnh Vũ Hiên lạnh băng chán ngán nhìn trước cô
vợ mới cưới đang thở hổn hển.
“Nhưng hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta, anh không đi cùng em sao?”
Tiếu Trác dáng điệu không cam lòng kéo tay áo Lãnh Vũ Hiên.
“Tôi không rảnh!” Lãnh Vũ Hiên thô lỗ hất tay níu của Tiếu Trác, bước nhanh về phía xe đỗ.
“nhưng,” Tiếu Trác sán lại lần nữa, tủi thân làm nũng nói: “Chiếc nhẫn cưới anh tặng em to quá, người ta không đeo vừa……”
“Vậy thì đừng đeo!” Lãnh Vũ Hiên bực mình vứt chiếc nhẫn trong tay Tiếu
Trác cùng nhẫn kết hôn của mình ra tận luống hoa cách mấy chục mét.
“Đừng——” Tiếu Trác đầu tiên đóng kịch nắm vạt áo Lãnh Vũ Hiên đau khổ
kêu lên: “Anh điên rồi! Đó là vật hẹn thề của chúng ta đấy?” Tiếp đó
giống như nữ diễn viên chính trong phim truyền hình dài tập chạy như bay tới luống hoa, quỳ xuống bãi cỏ lo lắng mò đi mò lại, tìm kiếm nhẫn kết hôn của “chồng”.
“Đồ đàn bà ngu xuẩn!” Coi thường nhìn dáng Tiếu Trác đang đau khổ rối
ren, Lãnh Vũ Hiên vui vẻ bước vào xe, khởi động máy, “Vèo——” rời khỏi
phòng đăng ký kết hôn.
“Ồ ——” Nhìn xe Lãnh Vũ Hiên lái ra đường cái, Tiếu Trác ngừng