
ngay
hành động điên cuồng tìm kiếm, ngồi trên thảm cỏ thở phào một tiếng.
Đúng là tên phá gia chi tử! Có bao nhiêu người đến bột mì còn chưa từng
ăn qua, hắn vứt kim cương đắt giá như vứt hòn đá, Lãnh Thị đúng là gia
môn bất hạnh!
“Ở đâu đây?” ngồi một chút, Tiếu Trác tiếp tục kiên trì hành động tìm
kiếm. Chuyện đùa, thứ tên khốn đó vứt đi lại là bạch kim và kim cương,
làm gì có chuyện không nhặt. “ha, cuối cùng mình cũng tìm thấy rồi!”
Hát khẽ bài ca dao Ireland bà trẻ dạy, Tiếu Trác vui vẻ bước vào cửa
hàng đá quý nổi tiếng, ai ngờ vừa bước vào cửa liền bị hắt kem chocolate đầy người. Không quan tâm bộ đồ màu xanh bị hỏng bởi nước, Tiếu Trác
vội vàng trượt xuống ôm “hung thủ nhỏ” ở dưới đất, “Ngoan, không khóc,
không khóc…..”
“Oa… đau quá! Em đau quá! Em không làm, em không có làm …. oa…….” Bé đẹp trai toét miệng đầy răng sữa oa oa khóc không ngừng.
“Oa….. đau quá! Quần áo của chị đều bị hỏng rồi! Chị không có làm, chị
không làm … oa…” Thấy cậu bé đẹp trai nước mắt không ngừng tuôn, Tiếu
Trác dứt khoát học hắn, cũng khóc.
Tức khắc, một lớn một bé cùng khóc ầm ĩ.
“Oa….. hì! Chị thật đáng xấu hổ, lớn thế mà còn khóc!” cậu bé đẹp trai
cuối cùng hết khóc lại cười, dùng tay mũm mĩm thịt lau nhẹ má hồng của
Tiếu Trác.
“Hì! Em thật đáng xấu hổ, nam tử hán còn sợ đau!” Tiếu Trác cũng cười dùng ngón tay nhỏ lau nhẹ hai má quả táo của bé.
“Em không có, chị đổ oan cho em! Không phải vì đau mà em khóc, là vì……”
“Rất xin lỗi, thưa cô. Chúng tôi sẽ đền bộ quần áo của cô…” Người nhà
của cậu bé đẹp trai nghe thấy đến giải thoát cho bé nhất thời chưa tìm
ra lý do.
“Không sao, thật ra tôi cũng thích ăn kem chocolate như cháu đây.” Tiếu
Trác thân thiện đưa bé trong vòng tay trả lại cho đối phương. Nhìn diện
mạo, tài tử giai nhân trước mặt chắc là bố mẹ của cậu bé.
“Vậy ngại quá, bộ đồ của cô…. “thấy Tiếu Trác đã thành bộ đồ của diễn viên hí khúc*, cha mẹ bé đếu áy náy.
“Không sao, giặt qua là được mà.” Tiếu Trác cười cười, nguyên liệu may
phục trang công ty thời trang của cô cực dễ giặt, “Tạm biệt, em trai
nhỏ!”
“Tiểu thư!” Mẹ bé trai vội vàng gọi Tiếu Trác lại, chân thành nói: “Cửa
hàng đá quý này do cha tôi mở, có lẽ chúng tôi có thể giúp cô.”
“Quá tốt rồi, vậy phiền hai vị!” Tiếu Trác nhanh chóng nhận ý tốt của hai vợ chồng, “Tôi muốn bán đôi nhẫn này……”
Sau khi từ biệt cả nhà nhiệt tình của cậu bé đẹp trai, tâm trạng Tiếu
Trác càng vui, không ngờ ngày thứ hai ở Hồng Kông liền quen biết một gia đình hợp ý với mình đến vậy.
“Chị ơi, mua hoa đi!” một bé gái cột tóc đuôi ngựa nhìn Tiếu Trác tràn đầy sự kỳ vọng.
“Được thôi, chị mua hết!” Cô lấy ra vài nghìn đô la Hồng Kông trong túi da đặt vào tay bé gái , “những đồng này đưa hết em làm tiền mua hoa.”
“Thật không ạ?” Bé gái nắm tiền lạ lùng nhìn chị gái thanh tú trước mắt, như vậy mẹ sẽ có tiền mua thêm vài hộp phấn nước cho em trai học vẽ
rồi!
“Đương nhiên là thật!” Tiếu Trác cầm toàn bộ hoa hồng trong giỏ đưa lên
mũi ngửi ngửi hài lòng, “sau đó chị lại tặng toàn bộ cho em, thiên sứ
nhỏ đáng yêu!” Cô cười nhẹ đặt hoa hồng vào tay bé gái, trước khi bé gái kịp cảm ơn cô liền nhẹ nhàng bước vào dòng người đông đúc.
“Cảm giác làm việc tốt thật tuyệt!” Tiếu Trác thoải mái ngồi lên taxi,
“đặc biệt là dùng tiền mồ hôi nước mắt của người khác chứ không phải của mình.”
bộ đồ của diễn viên hí k húc*(bộ đồ xuất hiện trong kinh kịch, màu
đen thể hiện những nhân vật như Bao Chửng: chính trực, thiết diện vô tư)
Khi Tiếu Trác hát khẽ điệu hát dân gian bước vào khách sạn, nhìn thấy lái xe Lãnh gia đã đợi rất lâu ở phòng khách, tâm trạng vui vẻ mới
nghiêm túc hơn, bản thân sớm đã quên việc Lãnh Vũ Hiên cho xe đến đón cô rồi.
“Có phải do lớn tuổi mà trí nhớ chú không được tốt, chú Trần? Đi từ
trưa mà chiều mới đưa người về!” Lãnh Vũ Hiên vắt chéo hai chân ngồi
trên ghết sô fa phòng khách, lạnh lùng nhìn cô vợ gương mặt lo lắng và
người tài xế lặng lẽ ít nói.
“Xin lỗi, thiếu gia.” Chú Trần cứng nhắc nhận lỗi, không mảy may có ý biện minh.
“Không, đây đều là lỗi của em!” Tiếu Trác vội vàng giải thích, tuy
chú Trần kiệm lời ít nói, nhưng Tiếu Trác biết ông tốt với mình. Hơn nữa hôm nay vốn dĩ đúng là lỗi của cô, “Em vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn,
nên về muộn, anh đừng……”
“Tôi đang nói không có chỗ cho cô chen miệng vào!” Lãnh Vũ Hiên
không chút khách khi ngắt lời Tiếu Trác, “Đi chuẩn bị xe, tôi phải đi
tới chỗ Cố tiểu thư.”
”Vũ Hiên!” Tiếu Trác vội vàng kéo áo chồng mới cưới, vẻ mặt cầu xin
và lúng túng nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, anh có thể đừng đi tìm Cố Lệ Na không?”
“Xem ra cô biết không ít việc của tôi!” Thấy vẻ mặt đau khổ của Tiếu
Trác, Lãnh Vũ Hiên cười u ám, “vậy cô càng nên hiểu tôi vì sao mà cưới
cô!” Tàn nhẫn gạt tay Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên chui vào trong xe nghênh
ngang phóng đi trước tiếng khóc thút thít của cô vợ mới cưới.
“Phu nhân, cô đừng buồn.” Bà quản gia Lưu thông cảm đỡ Tiếu Trác
ngồi thút thít dưới đất. Bà biết thiếu gia tại sao cưới vị tiểu thư này, vì thế lần đầu gặp mặt Tiếu Trác, bà đã đặt biệt