
và mãnh liệt dần
dần dịu xuống, nhưng đôi môi lạnh giá vẫn được làm ấm một cách tỉ mỉ…
Rất lâu, đôi môi của cô lần đầu tiên cảm nhận được gió mát bên ngoài
thổi qua, kết thúc rồi ư? Cô chầm chậm mở mắt, nghĩ mặt mình chắc chuyển thành đỏ rồi.
“Xem ra, em thật sự không phải là người anh cần tìm.” Ánh mắt trong veo
của Tiếu Trác đã phá hủy tia hy vọng cuối cùng của anh. Lại một lần nữa
anh biết bọn họ chỉ có thể là bạn, mãi mãi không thể thay đổi. Anh buông Tiếu Trác khỏi vòng tay, che giấu vẻ hiu quạnh trong đáy mắt, “đi, anh
đưa em về nhà, con bé này.” Anh dắt tay Tiếu Trác ra khỏi công viên, thì làm bạn vậy! Bạn tốt!
“Cảm ơn, ông già.” Tiếu Trác cười cười nhìn Ân Niện Hạo, anh đang bắt
đầu từ bỏ những nhớ mong, sau nay cô sẽ có thêm một người bạn tốt. Nhấp
nhấp môi, cô từng hôn qua ông, bà, hôn qua mẹ, hôn qua mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, hôn qua Tần Như, còn hôn qua con gấu đồ chơi của cô, nhưng cô chưa
từng hôn qua người đàn ông nào tuổi tác tầm cô. Nói theo ý nghĩa này,
hôm nay cô tặng đi đồng thời nhận lại nụ hôn đầu. Như vậy cũng coi như
trước khi trao tặng trinh tiết lưu lại hồi ức thanh nhã cho bản thân đi!
Chỉ là cái hồi ức đó ngoài lưu lại sự tao nhã, còn mang đến ít phiền phức cho Tiếu Trác.
Không biết vị tốt bụng nào đã chụp được cảnh cô và Ân Niện Hạo hôn
nhau, vì thế mà ngày thứ hai cô đã há hốc miệng khi giở báo ra đọc.
Đầu tiên là điện thoại xin lỗi của Ân Niện Hạo, rồi Tần Như vui mừng
gọi tới hỏi cô có phải cuối cũng đã từ bỏ cái kế hoạch ngu xuẩn đó rồi,
“Con làm cái gì vậy, định nói một đằng làm một nẻo hả?” sau đó Tiếu
Thiên Hào phẫn nộ lẫn sợ hãi gào to trong điện thoại.
Cô đã mất rất nhiều công sức để giải thích toàn bộ sự việc, ngoài ra
lo lắng Lãnh Vũ Hiên sẽ nhìn thấy những bức ảnh được đăng trên các tờ
báo lớn.
Nhưng may mà Lãnh Vũ Hiên chiều qua bay đi Hồng Kông vì bận việc công ty, vừa khéo bỏ qua những bức ảnh đó. Càng may hơn là cô bình thường
hiếm khi lên báo, hôm đó lại ăn mặc như sinh viên đại học, lại thêm việc giữ kín như bưng và hết sức bảo vệ của Ân Niện Hạo, chẳng mấy ai nhận
ra “nhân vật chính” là thiên kim của Tiếu Thị, bà chủ của Andy. Tiếu
Trác vì thế cũng trốn được sự phiền hà bị truyền thông theo dõi.
Có điều không may rằng, tất cả phiền phức được coi là phiền phức
chính vì nó không phải chỉ dựa vào may mắn mà có thể giải quyết.
Chiều hôm đó, một vị khách không mời mà đến đã tới văn phòng của cô.
“Ông, bà , bác trai, bác gái, mời dùng trà,” Tiếu
Trác sai thư ký mang trà cho “thái thượng hoàng” và “hoàng thái hậu” của Tư vấn tin tức Dương Quang.
“Họ cũng xem báo rồi ư?” Cô dùng ánh mắt hỏi Ân Niện Hạo ngồi cạnh với vẻ mặt không biết phải làm sao.
“Còn hỏi?” Ân Niện Hạo dùng ánh trả lời Tiếu Trác.
“ha ha.” Ông nội Ân Niện Hạo cười, “hai đứa nhỏ đang thể hiện tình cảm qua nét mặt này .”
“ha ha, tình cảm tốt thật đấy!” Bà nội Niện Hạo cũng cười.
“Đừng sợ, con gái. Chúng ta muốn tới đây thăm con.” Mẹ Niện Hạo hiền hậu đánh giá Tiếu Trác.
“Đúng vậy, hiếm khi mà Ân Niện Hạo cuối cùng tìm ra được một người
con gái xứng đôi với nó!” Bố Niện Hạo nhìn Tiếu Trác một cách hài lòng.
“Không phải đâu, các vị, cháu nghĩ mọi người hiểu lầm rồi.” Đối diện
với sự tán thưởng của các vị trưởng lão, Tiếu Trác không biết giải thích từ đâu. Đều là do bức ảnh hại cô! Cô vội vàng trừng mắt nhìn Ân Niện
Hạo kêu anh ta mau nghĩ cách, “Chúng cháu chỉ là bạn thôi, thật đấy!”
“Bây giờ mọi người tin rồi chứ!” Ân Niện Hạo vội vàng đứng dậy lên
tiếng, “giống như con đã giải thích cho mọi người —— con và Tiếu Trác
thực sự chỉ là bạn.”
“Con câm mồm!” 4 giọng, 8 con mắt gần như đồng loạt tấn công.
Tiếu Trác vội vàng ngậm miệng, khó khăn uống ngụm nước.
“Chúng ta đang nói nó!” Bố Niện Hạo thay đổi ngay bằng nụ cười hiền
từ với Tiếu Trác, “Ta biết thanh niên các con sợ áp lực gia tộc, vì thế
không muốn công khai. Không sao, chúng ta hiểu.”
“Đúng vậy, con yên tâm, chúng ta không ép các con nhanh chóng kết
hôn, đợi bọn con tìm hiểu nhau thêm vài tháng nữa, chúng ta sẽ tới nhà
con đề nghị kết thông gia.” Bà Niện Hạo thân mật nói: “Nhà họ Tiếu thật
biết dạy con gái, vừa thanh nhã vừa giỏi giang. Bà nội thật sự càng nhìn càng thích đứa cháu dâu là con đấy.”
“Bà à, bà đừng chỉ theo ý mình, chúng con chỉ là bạn!” Ân Niện Hạo gần như muốn xô phải tường.
“Đúng vậy, chúng con chỉ là quan hệ học trưởng, học muội!” Tiếu Trác cũng vội vàng phủi sạch.
“Vậy sao các con lại hôn môi!”
“Ông!” Ân Niện Hạo than khóc nói ra lý do sáng sủa nhất: “Đó là do mắt của Tiếu Trác có hạt bụi, con chỉ giúp cô ấy thổi thôi.”
“Vậy, có thể thổi thành miệng đối miệng ư?”
“Ông, ông chú ý cách chọn từ chứ!” Ân Niện Hạo nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiếu Trác, không biết nói sao mới được.
“Nếu đã như thế thì con cũng nói thật.” Tiếu Trác day day ấn ấn huyệt thái dương đang đau, nhìn Ân Niện Hạo bên cạnh, trong lòng âm thầm nói
xin lỗi, sau đó đột ngột chỉ anh nói: “Hôm qua là anh ấy cưỡng hôn
cháu!”
“Cái gì?” 5 âm thanh kinh ngạc đồng thời vang lên. Nhận được ám thị
của Tiếu Trác, Ân