
, hắn có cơ bắp nhưng không quá mức, vừa gợi cảm vừa tám khối rắn
chắc, chậc chậc…
“Thực hâm mộ ngươi.” Đan Tiểu Phù nghĩ liền chảy nước miếng, bất quá nàng thực không nhìn được nói tiếp một câu.“Bất quá về sau muốn bắt đầu hâm mộ tiểu nữ nhân Nhật Bản.”
Lời của nàng thốt ra, Giang Lăng Lục nhìn chằm chằm nàng.
Đan Tiểu Phù bị trừng, nhún nhún vai, nhả điếu thuốc ra.“Nếu không có cảm giác, vậy ngươi hiện tại bộ dạng mất mát cho ai xem?”
Giang Lăng Lục uống ngụm rượu, vừa buồn vừa nói:“Ta nghĩ là quấy phá
tình dục? Ta đã quen có đầu gỗ làm bạn, đột nhiên hắn có người khác, ta
không thể thích ứng kịp.” Nàng tìm cái lý do thích hợp nhất nói.
“Uhm!” Đan Tiểu Phù cũng không phản bác, gật đầu phụ họa.
“Chờ thời gian trôi, ta sẽ không còn cảm giác, còn có thể cười chúc
phúc A Hạo, chúc mừng hắn tìm được nữ nhân tốt, không cần thích một nữ
nhân hay quậy phá như ta nữa.”
“Uhm!” Đan Tiểu Phù tiếp tục yên lặng nghe nàng nói.
“Như vậy cũng tốt nha! Dù sao ta cùng đầu gỗ không hợp, hắn không có
ngu ngốc thích ta cũng tốt, dù sao ta không thể thích hắn……”
“Là vậy a!” Đan Tiểu Phù tiếp tục phụ họa.
“Này!” Giang Lăng Lục khó chịu.
“Làm sao?” Đan Tiểu Phù nhíu mày.“Ta đồng tình với ngươi là sai lầm sao?”
Giang Lăng Lục mím môi, cảm thấy bị đồng tình, tâm tình lại càng
không thích, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng đành phải
đưa tay lấy bia uống một ngụm, lại lấy một chai khác.
Thấy nàng cáu kỉnh, Đan Tiểu Phù không khỏi cảm thấy buồn cười, nhịn
không được lại lặp lại một lần nữa.“Tiểu Lục này, thật sự bị A Hạo làm
hư!”
Thấy Giang Lăng Lục không hé răng, Đan Tiểu Phù nhả điếu thuốc ra,
quyết định đổi thành tính tình thiện lương! Nàng lười biếng mở
miệng.“Tiểu Lục, ngươi có biết, thói quen sẽ làm người khác lầm tưởng
không?”
“Cái gì?” Giang Lăng Lục buồn bực nhìn Đan Tiểu Phù.
“Có đôi khi, tình yêu không phải nhất định giống hoa lửa sáng lạn ,
có khi lại giống một cơn gió mềm, nhìn như không thấy, nhưng là gió phất quá mức, lại giống mang đi cái gì, lại giống bắt lấy được cái gì, chính là không ai nhận thấy được, thẳng đến gió đi xa, mới cảm thấy tịch
mịch.”
“Cái gì vậy a?” Giang Lăng Lục nhíu mày, căn bản nghe không hiểu Đan Tiểu Phù đang nói cái gì.
“Tiểu Lục, ngươi thật sự không hiểu?” Đan Tiểu Phù chấp mi xem nàng.
Giang Lăng Lục mặc kệ nàng, tự uống rượu tiếp.
“Lại đây.” Đan Tiểu Phù hướng nàng ngoắc.
“Làm sao?” Giang Lăng Lục trừng nàng.
“Đến, nơi này có thứ hay muốn ngươi xem.” Đan Tiểu Phù lần ra ngoài cửa sổ.
“Cái gì đến này nọ……” Giang Lăng Lục căn bản không có hứng thú, nhìn
Đan Tiểu Phù hứng trí bừng bừng, nàng đành phải nhàm chán đứng dậy, đi
đến cửa sổ.“Nhìn cái gì……”
Nói, dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn xem ngoài cửa sổ, một đôi nam nữ đi đến dòng suối nhỏ, không biết đang nói cái gì.
Nàng thấy Hắc Xuyên Tĩnh chủ động ôm chặt Thạch Hạo Nhiên, khuôn mặt
nhỏ nhắn cười đến thực ngọt ngào, vẻ mặt ái mộ hoàn toàn không che giấu
hiện ra ở trên mặt.
Bia trên tay bất tri bất giác nghiêng, rượu chậm rãi chảy rơi xuống sàn.
Nam nhân đưa lưng về phía nàng, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nàng xem thấy Hắc Xuyên Tĩnh trên mặt tươi cười nhiễm một chút
thẹn thùng, nàng không khỏi xiết chặt chai, rượu chảy ra dính vào trong
lòng bàn tay.
Đột nhiên, thân thể nàng cứng đờ, trừng mắt, nhìn Hắc Xuyên Tĩnh đột nhiên giữ chặt mặt nam nhân, ngẩng đầu hôn hắn.
Mà nam nhân không cự tuyệt, cũng không đẩy ra nàng, Giang Lăng Lục gắt gao nắm tay, tay phải cầm chai bia đã bị nàng bóp méo.
Hình ảnh hôn môi hoa lệ dưới ánh trăng, dòng suối nhỏ chảy róc rách, thực là cảm giác lãng mạn.
Nhưng nàng lại thấy cực kì chói mắt, ngực không ngừng đau, giống như có ngàn mũi kim châm, làm cho nàng cơ hồ thở không nổi.
Nhìn đến bọn họ rời khỏi, nàng dùng sức đưa tay ném chai bia hướng bọn họ mới đứng quăng đi.
“Tức giận sao?” Đan Tiểu Phù lạnh tanh hỏi.
“Vô nghĩa!” Giang Lăng Lục phát điên rống to.
“Ngươi tức giận cái gì?”
“Ta……” Giang Lăng Lục quay đầu, nhưng nói đến bên miệng lại nuốt
xuống. Nàng tức giận cái gì? Nàng có cái gì phải tức giận, rất thoải
mái?
“Chính là giữ lấy dục vọng……” Nàng tiếp tục lấy lý do này, nhưng vẻ
mặt đã có chút mê muội hoặc, chần chờ, ngay cả chính mình cũng không tin tưởng.
Đan Tiểu Phù vỗ vỗ vai nàng nói: “Tiểu Lục, đừng làm cho thói quen
che mắt, có đôi khi gió nhẹ so với hoa lửa còn làm cho người ta khắc
cốt ghi tâm.”
Giang Lăng Lục lắng nghe lời của nàng, đột nhiên như là sáng tỏ cái gì đó, nàng kinh ngạc. “Làm sao có thể……”
Nàng làm sao có thể cùng đầu gỗ kia…… Làm sao có thể?!
Hắn không hề phát hiện ra nàng!
Thạch Hạo Nhiên mở cửa chuẩn bị đi ra, ánh mắt ý thức nhìn về phía
đối diện, hiện tại đã 5:10, bình thường nàng đúng giờ này tan tầm, hẳn
là sớm về nhà.
Nhưng hiện tại không thấy nàng, nhìn thẳng cửa sổ phía trước, hắn biết trong phòng không có ai.
Nàng đang trốn hắn sao?
Lúc trước hai người ngẫu nhiên còn có thể đụng mặt, nhưng từ sau sự
kiện phía sau núi, đã một tuần, hắn cũng chưa nhìn thấy nàng.
Hắn biết nàng