
hắn hoan ái. Nàng không phải cố tình nhưng cũng không ngăn cản
chính mình. Nàng bị sao vậy?
Giang Lăng Lục mở mắt ra, đối diện với tiếng luyện quyền đã sớm dừng, nàng liếc đồng hồ báo thức bên cạnh một cái – 8h- nàng cư nhiên ngẩn
người hơn một giờ đồng hồ.
“Hạo Nhiên đại ca” ngoài cửa truyền đến tiếng kêu mềm mại.
Đùa cợt nhả môi dưới, nàng bước xuống giường, khăn tắm sớm rớt trên giường, nàng tùy tiện lấy áo rộng thùng thình mặc vào.
Giang Lăng Lục dừng lại, bước chân tiến lại gần phía cửa sổ, kéo rém cửa, hướng đối diện nhìn ra.
Hắc Xuyên Tĩnh thân mật ôm lấy cánh tay Thạc Hạo Nhiên. Thân hình nhỏ bé đứng ngay cạnh hắn rất giống con chim nhỏ. Mà tay hắn cũng ôm nàng,
trên mặt ôn hòa phiến cười.
Hai người không biết nói nhỏ với nhau những gì, nàng nghe không được, chỉ giật mình nhìn bọn họ bộ dạng thân thiết, bên tai không khỏi vang
lên lời nói nói của Hắc Xuyên Tĩnh tối hôm qua. Cám ơn cô đã không cần Hạo Nhiên.
Trong lòng chợt quặn đau, Giang Lăng Lục nhíu mày, tay ôm lấy ngực,
trong tâm ẩn ẩn đau nhói. Mà ngực của nàng, mơ hồ cảm giác như mình mất
đi thứ gì đó rất quan trọng. Nhìn đôi kia thì thầm to nhỏ, nàng tựa hồ
tưởng như chính mình đang thầm thì với hắn.
” Sớm tìm được nữ nhân tốt” nàng bỗng nhiên giật mình nói nhỏ. Hắn tìm được rồi, có lẽ nàng nên vui vẻ tỉnh dậy thôi.
“Cậu đấy, chính là bị A Hạo làm hư” Đan Tiểu Phù ngồi ăn mì, nhìn nữ
nhân đang uống rượu giải sầu, thật không liên quan đến mình mà bình
luận. Giang Lăng Lục uống bia,không để ý bạn bè, thấy người ta gặp họa
liền vui sướng, rầu rĩ lẩm bẩm ” Ta không bảo hắn yêu ta”
” Là vậy nha, người ta hiện giờ không yêu ngươi, đúng như nguyện vọng của ngươi còn gì, như vậy không tốt sao?” Đan Tiểu Phù cắn sợi mì, đôi
mắt tràn ngập mỉa mai.
A Hạo nha, là một nam nhân tốt, cả trấn nhỏ đều tôn kính, thích hắn,
nữ nhân này còn không biết tích phúc. Cái gì gọi là bạn giường?
Làm ơn nha, A Hạo là con người đứng đắn, làm sao có thể cùng nữ nhân
này phát sinh quan hệ chứ. Chính là hắn thích nữ nhân này nha. Nàng cũng tin tưởng nữ nhân này biết tâm ý của A Hạo, không phải, chính xác là
toàn trấn nhỏ này đều biết tâm ý của A Hạo, rất rõ ràng nha.
A Hạo là người tốt, cá tính tốt, đối với Tiểu Lục lại càng tốt. Mọi
người chỉ không nói trắng ra thôi. Nếu bọn họ thích lén lút, mọi người
cũng vờ coi như không biết, xem bọn họ biểu lộ ra sao.
Ai biết lại xuất hiện tiểu nữ nhân Nhật Bản ngọt ngào. Sau đó lại
diễn ra cảnh này khiến mọi người không hiểu, chỉ biết A Hạo bị tiểu nữ
nhân Nhật Bản đoạt đi rồi, nữ cảnh sát trưởng cũng buông tay.
Có thể không đồng tình? Đương nhiên sẽ không!
Ít nhất Đan Tiểu Phù này sẽ không như thế. “Như thế nào hắn không xót ngươi, không hối hận, thương tâm hay mất mát?
“Ngươi im miệng đi”Giăng Lăng Lục không chịu nổi, trừng mắt nhìn Đan
Tiểu Phù, nàng muốn tìm người tâm sự, không phải tìm người đến châm chọc khiêu khích.
“Không muốn nghe thì đi ra đi, đây là nhà ta nha!” Đan Tiểu Phù lành
lạnh hừ nhẹ, nàng nghĩ hắn là A Hạo sao? Đối với nàng nhất nhất phục
tùng. Thật là nằm mơ đi.
“Kỳ thật khẩu khí của ngươi kém như cô vậy sao? Ta có chọc giận ngươi sao?” Giang Lăng Lục nhìn Đan Tiểu Phù. Đan Tiểu Phù kinh ngạc nhìn
nàng, giả bộ nói “Ngươi không phải thấy ta thành A Hạo tiết giận sao?”
Nàng ngượng ngùng lập tức ngậm miệng. Nàng thế nào đã quên, tôn kính tên đầu gỗ kia, Đan Tiểu Phù là ứng cử viên số một.
“Đúng A Hạo tốt nhất, hoàn mĩ nhất, là người các ngươi thích nhất, ta khi dễ hắn nên đáng chết” Nàng trong tâm thâm nói.
Đan tiểu Phù ngạo nghễ liếc nàng một cái ” Ta không tin A Hạo bị
người khác khi dễ sẽ không đi tìm người khác tính sổ” Nữ nhân thực bao
che khuyết điểm.
“Ta nhớ trước kia A Hạo tham gia thi đấu, đối thủ giở trò đánh lén,
không biết ai tức giận muốn tìm người kia tính sổ nha”. Khi đó nếu không phải mọi ngời ngăn cản, nữ nhân này sẽ mặc kệ kể cả lúc đó vẫn đang thi đấu.
A Hạo tuy rằng thắng nhưng Tiểu Lục vẫn ghi hận trong lòng. Thừa dịp
đối thủ vào phòng nghỉ ngơi, nàng giả bộ chẳng may, hất cả tách trà ô
long vào người đối thủ. Mọi người thấy đó là lần đầu tiên Tiểu Lục khí
thế như vậy, còn tưởng rằng mình nhìn lầm người.
Mà khi đó A Hạo cái gì cũng không nói, chỉ ôn nhu cười khiến người ta nổi cả da gà. Về phương diện nào đó, A Hạo quả là dung túng Tiểu Lục
đến cực điểm.
Giang Lăng lục ngậm miệng, lại tiếp tục rầu rĩ uống rượu. Thấy nàng
như vậy, Đan Tiểu Phù nhịn xuống lắc đầu lại buông bát mì xuống châm lửa điếu thuốc “A Hạo không tốt sao?”
Giang Lăng Lục lau rượu bên khóe môi, khẽ động cánh môi “Ta có nói A Hạo không tốt sao?”
“Vậy vì sao không tiếp nhận hắn?”
“Sẽ không còn cảm giác thôi” Giang Lăng Lục nhíu mày, khuôn mặt
phiền muộn “Hắn buồn như vậy, ta cùng hắn không tán gẫu, không có loại
hỏa hoa fu này”
Đan Tiểu Phù hỏi lại “Ngươi đối với thân thể của hắn có cảm giác, còn có fu”
“Thật sự hắn chỉ có dáng người thôi” Nam nhân này vừa vặn là kiểu mẫu mà nàng thích.
“Dáng người A Hạo quả thật không chê đc” Đan Tiểu Phù không khỏi gật
đầu