
o còn chưa đi?”.
Nàng cắn môi, ngước mắt nhìn hắn, đưa hai tay đến trước mặt hắn, trả
lời:”Lưng của ta…ta đi không nổi”. Hắn không nói gì, cũng không cử động, trầm mặc nhìn nàng.
Thấy thế, khẩu khí của nàng ngập phần tức giận hét lên với hắn: “Này, ngươi không nghĩ xem là ai hại ta không thể cử động được, ngươi không
chịu trách nhiệm sao?”. Nàng hoàn toàn quên rằng chính nàng lúc đầu đã
dụ dỗ, yêu cầu hắn.
Đôi mắt Thạch Hạo Nhiên hạ xuống,”đây là lần cuối cùng” hắn nói
Nàng nghe không rõ, hỏi lại hắn:”gì cơ?”
Hắn cũng không nói gì thêm, tiến về phía nàng, quay lưng, ngồi xuống rồi bảo nàng:”lên đi”
Thấy hắn khom lưng, nàng nhẹ bĩu môi, nghiêng người ôm lấy hắn, bàn
tay nhỏ bé ôm trụ cổ hắn, nàng ngửi thấy trên người hắn vẫn còn nầm động mùi vị của tình dục.
Thạch Hạo Nhiên cõng nàng trở về trấn nhỏ.
“Này, vừa rồi ngươi nói gì vậy”, nàng vẫn không từ bỏ, vẫn muốn nghe
lời lúc nãy hắn nói. Hắn không mở miệng, chỉ tập trung đi về trấn. Mím
môi, thấy hắn không nói lời nào, nàng cũng không hỏi nữa. Cái gì vậy
nhỉ? Chẳng phải trước kia hắn luôn nghe theo nàng sao? Sao bây giờ lại
khác xa lúc trước đến thế?
Con nhóc Nhật Bản kia khiến hắn như vậy sao? Hừ, không nghĩ tên đầu
gỗ này lại gặp sắc quên người cũ như thế. Cũng không nghĩ lại mình cùng
hắn đã trải qua bốn năm bên nhau. Kết quả, bây giờ có tình mới lại quên
đi tình cũ. Rõ ràng vừa rồi còn nhiệt tình như vậy,làm xong liền bày ra
bộ dạng lãnh đạm. Như thế nào lại…?
Khó trách nàng với hắn không hợp nhau, thật chát ghét tên đầu gỗ ngây ngô này mà!
Giang Lăng Lục rầu rĩ suy nghĩ, không thể nào thích ứng được với thái độ của hắn. Loáng thoáng, nàng nhận ra được điều gì đó. Nàng cảm thấy
hắn sẽ không còn đối tốt với nàng nữa.
“Đến nhà ngươi rồi” Hắn đột ngột lên tiếng, ngồi xổm xuống buông nàng ra.
Nàng sửng sốt. Hắn không mang nàng vào nhà , tắm rửa sạch sẽ giúp nàng sao?
Giang Lăng lục theo dõi sườn mặt của hắn, mím chặt đôi môi, rời khỏi
lưng hắn cũng rời khỏi hơi thở trầm ổn của hắn. Nàng vừa rời khỏi, hắn
lập tức đứng dậy, bảo nàng ngủ sớm đi rồi hắn đi vào nhà trong.
Cứ như vậy sao? Nàng nhìn cánh cửa phía trước, trong lòng có gì đó
không nói nên lời, nàng bước vào phòng, chậm rãi cởi quần áo bước vào
phòng tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, nàng mở nước ấm, rửa sạch thủy dịch
còn lưu lại phía trên. Nàng cúi đầu nhìn lại bản thân, trên người vẫn
còn lưu lại dấu vết tình dục, nghĩ lại, nếu là trước kia hắn sẽ giúp
nàng tẩy rửa hết.
Trợn tròn mắt, nước còn vương trên đôi mi, nàng đóng vòi hoa sen,
tùy tiện lấy khăn tắm bao quanh người, ra khỏi phòng tắm, nàng ngả người nằm úp sấp lên giường. Tóc vẫn còn ẩm ướt, nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến
trước kia luôn có người ôn nhu giúp nàng hong khô tóc, nàng nhắm mắt tựa vào người hắn, hưởng thụ hết sự chăm sóc của hắn. Rõ ràng chỉ là bạn
giường, vậy mà hắn còn chu đáo hơn cả một người bạn giường.
Nàng không phải đứa ngốc, nàng hiểu nguyên nhân hắn yêu chiều nàng,
nàng chính là làm bộ như không hiểu, hắn không nói, nàng cũng giả ngu
cho mọi việc diễn ra.
Khi hắn nói chấm dứt, nàng nghĩ hắn đang thử nàng, nàng cũng không để ý, nghĩ rằng hắn sẽ hối hận, tuy rằng đêm đó nhìn hắn rất hững hờ,
trong lòng nàng cũng có chút kinh ngạc. Nàng bỏ qua, cười cười, nghĩ đó
là việc không đáng lo.
Nàng không nghĩ hắn có thể dễ dàng buông tha nàng, nàng hiểu cá tính
của tên đầu gỗ kia, một khi thích ai, cả đời sẽ đặt người ấy ở trong
lòng.
Đúng! Nàng chính là muốn chiếm lấy hắn.
Nàng tưởng hắn sẽ hối hận, sẽ nhất định tới tìm nàng để tiếp cận lại. Nhưng là vài ngày trôi qua, hắn cũng không xuất hiện, còn ở đâu ra cái
con nhỏ Hắc Xuyên Tĩnh. Hắn ngày nào cũng cùng con nhỏ đó ở chung một
chỗ, giống như đem nàng quên đi.
Nàng thừa nhận nàng để ý hắn – nàng đã quen với việc hắn dung túng
nàng, thậm chí còn bừa bãi hưởng thụ thương yêu của hắn, tùy ý giữ lấy
hắn, đem mọi yêu chiều thuộc về nàng. Bởi vậy, khi thấy hắn đối tốt với
nữ nhân khác, nàng thừa nhận nàng để ý,nàng nghĩ cứ quấy phá dục vọng,
lâu dần cũng nhạt phai đi. Hắn thích hợp với một nữ nhân tốt, còn nàng
và hắn căn bản đã không hợp nhau.
Cá tính của nàng và hắn khác nhau một trời một vực. Nàng lỗ mãng còn
hắn thì nghiêm túc. Nàng làm việc có chút vô tâm còn hắn lại tỉ mỉ. Nàng yêu thì hay nói giỡn, hắn trời sinh tính tình chất phác. Một nam nhân
nhàm chán như vậy, mànàng lại đi thích hắn. Nàng tùy hứng cùng ích kỉ
chiếm lấy tình yêu nhưng lại không muốn cho đi.
Đôi khi trong lòng nàng cảm thấy áy náy, nên khi hắn nói chấm dứt
nàng liền bảo hắn đi tìm nữ nhân tốt hơn- câu nói ấy chính là thật tâm
của nàng. Nhưng là nàng không nghĩ mình để ý như vậy, Hắc Xuyên Tĩnh
xuất hiện làm nàng cảm thấy lo âu, hơn nữa, mọi người ở trước mặt nàng
đều chú ý hắn. Hắc Xuyên Tĩnh còn ở trước mặt nàng giả vờ quan tâm hắn.
Bởi thế nàng nhất thời không nhịn đc tâm tư chính mình, ở phái sau núi
còn khóc lóc om sòm với hắn, còn có động chạm với hắn. Nàng rõ ràng
không uống rượu. Rõ ràng chính mình thanh tỉnh, lại mặc cho cảm giác say cùng