Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321722

Bình chọn: 9.00/10/172 lượt.

tay xòe cao hai tờ giấy bạc phẩy lia phẩy lịa như sợ ai mua cướp cái mật trước. Tôi vội chạy ra, kêu lên:

- Dì Tư mới tới đó hả? Dì ở đâu tới đây?

Dì Tư Béo "ơ" một tiếng, toét mồm cười, bàn tay cầm tờ giấy bạc bóng

mỡ đập vào vai tôi một cái khiến tôi suýt ngã. Bà ta gật đầu lia lịa,

như ra ý bảo: “Chờ đấy, chốc sau hẵng nói chuyện", rồi vội vã chen lách

mọi người bước vào trong. Thằng Cò nãy giờ vẫn theo dõi tôi, nó kéo tay

tôi hỏi:

- Dì mày đó hả?

- Ờ... Nhưng mà không phải dì. Bà chủ quán rượu ở chợ Ngã Ba Kênh, mày không nhớ à? Hồi trước tao làm hầu bàn ở đấy mà!

Thằng Cò ngó chằm chằm vào mặt tôi, buông thõng một câu:

- Thôi, về. Có ghe vải đậu đằng kia. Mình đi lại đó mua dầu lửa rồi về. Má trông lắm đấy.

Tôi ngần ngừ:

- Mày không ở coi xả thịt con kỳ đà à?

- Coi làm quái gì! Về ăn cơm, trưa này còn đi rừng cho kịp.

Dì Tư Béo quay ra tìm tôi, mặt tiu nghỉu:

- An, cháu có quen ai trong này không?

- Làm chi vậy, dì?

- Hỏi mua giùm tao cái mật đi. Tao nói mãi mà họ không chịu bán!

- Như vậy là họ không bán đâu!

Bà chủ quán rượu thở ra một hơi dài nặng nề, chậc lưỡi tiếc mãi. Thảo nào ngày trước có lần lão Ba Ngù bảo tôi: "Bà phệ của mày lưng mật đấy. Lúc nào cũng tìm mật tọng vào bụng. Bả là bà chúa nhát sợ tàu bay mà!". Tôi hỏi thăm dì có khỏe không, lâu nay dì ở đâu... Nhưng bà ta chỉ ừ ào đáp qua loa. Thất vọng vì không mua được cái mật con kỳ đà hiếm có này

đã làm rơi rụng hết mọi tươi vui của bà ta khi gặp lại tôi ban nãy.

- Bây giờ mày ở đây à? Có khá không?

Giọng xởi lởi của bà ta bỗng trở lại nhanh chóng, và trên gương mặt phì phị buồn thiu hé mở một nét cười.

- Thôi, đi với dì đi, An ạ! ở với dì, cháu sẽ chẳng đến nỗi nào đâu...

- Cháu có ba má ở đây rồi! -Tôi cười cười, đáp.

- Ủa, mày gặp ba má mày rồi sao?

- Gặp rồi!

Thằng Cò cũng cười theo tôi. Tôi chợt hiểu ngay vì sao lúc nãy nó cứ

giục tôi đi về gấp. Dì Tư Béo phàn nàn cuộc sống khó khăn, giặc giã đánh lung tung làm cho bà ta không ở yên nơi yên chỗ làm ăn buôn bán. Bà ta

còn nấn ná đứng lại một lúc nữa, đến khi đã biết chắc rằng không thể mua được cái mật con kỳ đà, bà ta mới chịu xuống thuyền chèo đi. Lần gặp gỡ đầu tiên và buổi chia tay cuối cùng của tôi với dì Tư Béo đều bắt đầu

và kết thúc bằng câu "ngã giá" của bà ta. Nhưng dẫu sao cũng có lúc tôi

đã chịu hàm ân bà ta trong những ngày đầu lưu lạc, nên lòng không khỏi

có đôi chút ngậm ngùi. Chúng tôi mua dầu lửa xong, lo muộn, bèn lội tắt

qua rừng mà không về theo lối cũ. Hai đứa xắn quần lên đến bẹn, vừa đi

vừa khảo chuyện về con kỳ đà khủng khiếp. Bỗng dưng thằng Cò tặc lưỡi,

kêu lên:

- Phải chi hồi sáng mình dắt con Luốc theo, An nhỉ!

- Ờ!

- Mày liệu con Luốc có chống cự nổi với con kỳ đà ấy không?

- Biết đâu được!

- Sao lại biết đâu được? Cọp nó còn không sợ mà!

- Ờ!

- Tao chắc chỉ còn lại mỗi con này và nó đã bị đâm chết, chứ ở đây không còn con nào nữa đâu!

- Con gì cũng sống có đôi. Biết đâu lại không còn một con đang chờ mình trong này...

- Đừng có nói bậy!

Thằng Cò bỗng quát tôi, rồi nó vênh vênh bộ mặt làm ra vẻ cứng cỏi,

vung vẩy chai dầu lửa trong tay, lội bươn tới trước đi một mình. Rừng

đước mênh mông. Cây đước mọc dài tăm tắp, cây nào cây nấy thẳng như cây

nến khổng lồ. Rễ cao từ ba bốn thước tua tủa giương ra chung quanh như

những cánh tay từ trong thân cây thò ra bám đất. Mặt đất lầy nhẵn thín,

không một cọng cỏ mọc. Chỉ có vài chiếc lá rụng mà nước triều chưa lên

kịp để cuốn đi, và bóng nắng chiếu xuyên qua những tầng lá dày xanh

biếc, soi lỗ chỗ trên lượt bùn mượt mà vàng song li ti vết chân của

những con dã tràng bé tẹo. Những buổi triều lên, nước chỉ ngập quá gối

thôi, chúng tôi năm bảy đứa rủ nhau đi bắt vọp, bắt cua, trên đường về

thường đuổi nhau chui qua những "cánh tay đước", móc bùn ném nhau, té

nước và reo đùa ầm ĩ, những lúc đang vui vẻ chung quanh có đông bạn bè

ấy thì tôi có cảm giác như rừng đước đang xôn xao từ dưới biển mọc lên.

Nhưng hôm nào đi một mình, chung quanh vắng lặng, nhìn làn nước đục ngầu xô nhau tràn qua cội đước xù xì, thì tôi lại thấy như khu rừng cứ lặng

lẽ chìm dần xuống biển, và một nỗi lo sợ không đâu, bất thần ập tới,

khiến đôi lúc tôi phải hét to lên để tự trấn tĩnh và ba chân bốn cẳng

hộc tốc chạy về hướng một ngôi lều nào đó, mà tôi biết là gần nhất.

Thằng Cò vẫn mải miết ộp oạp lội bùn đi trước tôi. Giữa vắng lặng

xanh nhờ của rừng đước âm u, từng bước di động của chúng tôi mồn một

vọng vào tĩnh mịch. Tự nhiên, tôi ngoái nhìn ra phía sau lưng và dặng

hắng một tiếng, gấp bước đuổi theo thằng Cò, nghĩ lan man rằng nguy hiểm xảy ra trong rừng hầu như bao giờ cũng đến với kẻ do dự, nhút nhát đi

sau.

Dòng sông Năm Căn hơn hai

tháng trước còn ồn ã khua động tiếng mái chèo xuôi ngược, giờ đã trở nên lạnh

ngắt, vắng teo. Thuyền bè rút mãi theo các đường kênh rạch nhỏ, chạy sâu vào

rừng cho dễ đánh du kích, tiêu hao sinh lực địch. Quán lều dỡ đi theo, lùi vào

tận trong "đớn". Lò than bỏ cho các loại dây rừng bò kín nóc. Cáo cầy

tha hồ dắt nhau làm tổ trong nhữn


Polly po-cket