
tiếng bom từ mấy tháng nay, nên chỉ co người
thụp xuống; khi dứt tiếng nổ, tôi liền đứng lên quan sát chung quanh. Nếu đó là
súng giặc bắn vào thì cũng phải trầm tĩnh xem chúng tới từ hướng nào rồi hẵng
chạy tránh chứ.
Dưới kênh, thuyền xuồng tranh nhau tách bến,
giầm chèo va khua lộp cộp. Một vài chiếc tam bản nhẹ hai chèo đã rời đi xa lắc.
Ông cụ già bán rắn vẫn ngồi đó, phì phèo tẩu
thuốc lá mặt bình thản như không. ông đưa mắt nhìn lên nền trời rồi hỏi tôi:
- Cháu không về nhà à?
-
Cháu ở gần đây thôi. Đấy, chỗ cái quán đấy!
Tôi
đáp, giọng vui vui,bụng có hơi rạo rực một chút vì thấy ông già chú ý tới mình.
ông cụ già thong thả đứng dậy, búng tay bóc... boóc mấy cái. Con chó săn ve vẩy
đuôi, chồm hai chân trước lên sủa oang oang, vụt lao đi như một mũi tên. Một
lúc sau, con chó quay về dắt theo thằng bé cầm sào chống trước mũi thuyền ban
sáng.
-
Tìm được chú Võ Tòng không? - Ông già hỏi.
- Người
ra bảo chú đi rồi. Đêm qua trời mưa, có con beo vào bắt gà dưới xóm Sậy, chú Võ
Tòng rình bắn được. Đâu như chú chở con beo ra bán ngoài Ngã Bảy.
Tôi
đã toan về, nhưng nghe thằng bé nói vậy bèn dừng nán lại, nghe hai cha con trò
chuyện.
-
Cò à, khiêng giỏ xuống ghe đi con.
-
Không bán nữa sao, tía?
-
Thôi. Khiêng đi...
- Tây tới gần rồi sao, tía?
-
Tây đâu mà Tây. Dông sắp tới rồi. Dông lớn lắm đây con!
-
Lúc này có tiếng sét nổ trên không, kinh quá hở tía.
-
Ừ, thôi nhanh nhanh lên, con.
Lúc bấy giờ, gió bắt đầu thổi rao rao nghe mát
mát.
Con
chó săn đã phóng xuống thuyền, đứng sau lái ngóc mõm lên nhìn trời. Cha con ông
cụ bán rắn vừa kịp khiêng hai chiếc giỏ xuống thuyền thì cơn giông ùn ùn thốc
tới. Mây ở đây từ dưới rừng xa, lúc nãy còn không trông thấy, giờ đã đùn lên
đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. Từng cuộn mây khói đen là là hạ
thấp xuống mặt kênh làm tối sầm những ngọn sóng đang bắt đầu gào thét, chồm
chồm tung bọt trắng xóa. Từng đàn cò bay vùn vụt theo mây, ngửa mặt trông theo
gần như không trông kịp. Xóm chợ Ngã Ba Kênh dường như bé lại thu mình cúi rạp
xuống mặt đất. Mấy chiếc xuồng ba lá, mấy chiếc tam bản của ngườl trên phố buộc
dưới chân cầu nước trồi lên hụp xuống theo lượn sóng nhào, dựng mũi ngóc lên
như ngựa muốn bứt dây cương.
Chiếc
thuyền chở rắn của cha con ông già đã chèo giạt sang bên kia bờ, xuôi xuống một
quãng xa, lắc lư chui vào một con kênh nhỏ, hai bên bờ mọc chen chúc những cây
tràm vỏ trắng, cành lá rậm rạp.
Tôi
toan chạy đi thì chợt thấy dưới gốc cây bã đậu có một chiếc túi da beo. Thôi,
đúng là của ông già bỏ quên đây rồi. Tôi chộp lấy, cắm cổ phóng theo bờ kênh,
vừa hú vừa ngoắt sang bên bờ bên kia. Không ai nghe tiếng tôi hú gọi cả. Gió
thổi ầm ầm ù ù như có hàng nghìn chiếc cối xay lúa khổng lồ đang quay thẳng
cánh trên trời. Bờ kênh chỗ tôi đứng trống huếch trống hoác không một lùm cây
bụi cỏ. Nhiều lúc, tôi có cảm giác như gió sắp nhấc bổng tôi lên, thổi tung đi.
Dãy phố ngó ra mặt kênh chuyển mình nghe răng rắc, cột gỗ hàng hiên lay lay như
đưa theo một chiếc võng vô hình. Ngói bị cuốn tung lên, bay khua lảng cảng trên
nóc nhà nhiều nghe đến phát sợ.
Không
về đến quán kịp nữa rồi. Tôi vừa thở vừa khom người chạy vào cái miếu cô hồn
nằm xê xế phía dưới chợ, chỗ cây đa cổ thụ cành lá rậm xùm xòa đang quằn lên
vật xuống như sóng. Trời đất mỗi lúc một tối sầm lại. Vũ trụ quay cuồng trong
cơn gió mãnh hệt. Những tia chớp xé rạch bầu trời đen kịt phát ra những tiếng
nổ kinh thiên động địa chung quanh ngôi miếu. Tôi thu người lại như một con
trút, ngồi sát vào chân bệ thờ. Tường miếu xây bằng đá tổ ong, mái lợp ngói
trát vữa rất chắc nhưng tôi bắt đầu cảm thấy không an toàn chút nào. Chà, giữa
lúc trời sét mà lại dại dột tìm chỗ trú ẩn ngay dưới một gốc cây to Tôi vốn
ghét những chuyện hoang đường quái đản, không bao giờ tin rằng có ma qủy, nhưng
không hiểu sao trong giờ phút này bỗng thấy trong người rờn rợn. Pho tượng
"ông Tiêu" (Thần quản lý ma quỷ) mặt vằn vện, đầu mọc ba cái sừng,
chiếc lưỡi thè dài quá rốn, đứng ngay trên đầu tôi. Mỗi lần trời chớp, tôi đều
ngửa mặt nhìn lên pho tượng với một nỗi lo sợ và tò mò không cưỡng được.
Tôi
dặng hắng một tiếng rõ to, phủi đít đứng dậy bước ra ngồi ngay ở cửa miếu. Một
vài hạt mưa bay chéo hắt vào mặt tôi lạnh buốt như nước đá. Bầy kiến đất bò ra
bò vào cạnh chân tôi chúng quơ râu trò chuyện với nhau một cách bình thản, lại
còn rủ nhau lũ lượt bò ra ngoài thềm miếu nữa chứ không cuống cuồng chạy rúc
vào tôi như những khi trời sắp mưa to.
Cái
túi da beo đựng vật gì hơi nặng thì phải. Hình như một con dao, bởi cái sừng ló
ra ngoài cồm cộm thúc vào hông tôi. "Thử mở ra coi cái gì trong này?"
Tôi vừa nghĩ thế, bỗng nghe từ trong lòng mình văng vẳng có tiếng bảo:
"Đừng động chạm đến của cải của người ta. Tò mò vậy không tốt đâu!"
Tôi ngồi im một lúc, bàn tay ngứa ngáy không chịu yên lại nắn nắn cái túi. Bây
giờ tôi lại nghe tiếng văng vẳng ban nãy cùng phụ họa theo ý nghĩ của tôi:
"Xem chút thôi mà! Vả chăng, mình có ý định lấy