Polaroid
Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321582

Bình chọn: 10.00/10/158 lượt.

rong thoáng chớp ấy. Tư Mắm tức thời cười hề hề, nói lảng:

- Chèo rã cả tay mà bữa nay chẳng bán được mấy. Chỉ toàn bán chịu cho vài người mới quen.

Mụ vợ hắn hỏi xin quả chanh và một thìa đường trắng, rồi tự tay rót

thứ rượu tây của mụ ra cốc, cho đường vào, hâm nóng cốc rượu trong bát

nước. Rồi sau khi đã thả vào cốc một lát chanh rồi cầm cái đĩa đậy lên.

- Cháu không biết uống rượu đâu? Mụ cười chúm chím ngó dì Tư - Thuốc

giải cảm đấy. Đi nhiều, mệt, uống một cốc này nó ra mồ hôi, khỏe người

lại ngay.

Tư Mắm ngồi hút thuốc phì phèo. hắn lại hỏi dì Tư:

- Ờ lúc nãy thấy bác Ba Ngù chèo tam bản đưa ông nào đi đâu vậy, hả dì?

Dì Tư Béo nhướng lông này, làm mặt quan trọng. Bà ta không nhìn Tư

Mắm, nghiêng người xuống gần bên con mụ vợ hắn, ngón tay trỏ đặt ngang

mồm:

- Đừng có lộ bí mật nhá. ông ấy lớn lắm đấy. Cấp Nam Bộ mà! Chà, ông

khỉ gì, quên rồi. Đoạn bà ta quay vào cửa bếp hỏi tôi: - Ông hồi nãy

làm chức gì, mày nhớ không?

Tôi không muốn trả lời, nhưng buộc lòng phải đáp cho có đáp: - Cháu không nghe nói.

- Ối! Nó con nít, biết cái gì mà gì hỏi nó - Tư Mắm cười hề hề, nhịp chân rung đùi.

Mụ vợ Tư Mắm ngó ra bến, liếc hắn một cái, thong thả đưa bàn tay ngón búp mang vén mớ tóc mai:

- Bán mấy chỗ mà không ghi chép cả. Mai mốt đây quên đi, làm sao đòi được. Khó quá?

Mụ móc trong túi ra quyển sổ con và cây bút máy, đặt lên bàn. Tư Mắm rời ghế đứng dậy, bước ra ngoài tối.

Nghe hắn nói vọng vào: "Khuya rồi mà không mưa được oi bức quá. Đứng

đây một chốc cho mát. Dì Tư, hễ được cháo thì dì nhấc ra, nướng luôn vài con cua, nghe dì!

Thấy tôi lại ngáp, dì Tư Béo bèn bảo tôi xuống chiếc thuyền mui ống

của dì vẫn đậu trong mương, đi ngủ trước đi. Mụ vợ Tư Mắm vẫy tôi đến,

giúi vào tay tôi tờ giấy bạc năm hào. Tôi không lấy, đặt trả lên bàn...

- Cầm đi mà? - con mụ cười cười, nhìn tôi có hơi ngạc nhiên.

- Ối! Nó không lấy thì thôi, kệ nó? Thằng này có phải như người ta đâu? - dì Tư Béo nói có ý bực tức vì tiếc hộ cho tôi.

Tôi bước ra ngoài, không nghe bà ta nói gì về mình nữa bèn đi thẳng

ra mương chui xuống thuyền, rúc vào nóp (Một loại bao đan bằng cỏ bàng,

một loại cỏ có nhiều ở đồng tháp dùng tránh muỗi thay màn). Muỗi vo ve

kêu dậy trong những lùm cỏ rũ ngọn xuống hai bờ mương. Tôi tưởng nằm

xuống là đánh một giấc thẳng cẳng, hóa ra lại không ngủ được.

Không hiểu sao cái lườm của mụ vợ Tư Mắm cứ như xoáy vào óc tôi,

khiến tôi sờ sợ. Chưa bao giờ tôi thấy một người đàn bà nói năng mềm

mỏng, nhỏ nhẹ mà lại có đôi mắt lạ lùng, vừa đẹp, vừa đáng sợ như vậy.

Các bà bán cá trong chợ cãi nhau nhưng lúc giận dữ, mắt long lên sòng

sọc vẫn không có nét gì đáng sợ như mắt con mụ này....

Độc lập hay là chết!

Nước Việt Nam của người Việt Nam !

Những dòng chữ rắn rỏi khắc gỗ in mộc bản trên các tờ khẩu hiệu mà

anh Sáu tuyên truyền vừa dán vào vách từ chập tối bỗng lại hiện ra, nhảy múa trước mắt tôi.

Trong tai tôi nghe mơ hồ nhạc điệu buồn buồn của tiếng gió phẩy động

ngọn dừa nơi một làng quê xa nào đó ở tận Tiền Giang mà tôi không còn

nhớ rõ... Tôi lại thấy ông Huỳnh Tấn toét miệng ra cười. Gương mặt ông

đang cười bỗng tối sầm lại. "Anh em có ai rút lui đâu? Tiếng muỗi vo ve

mỗi lúc một xa dần. Tôi thiếp đi lúc nào cũng không hay biết nữa.

Hai đêm sau đó, trời mưa liên tiếp. Phần vì trời

mưa, không mấy người đi chợ, phần vì có lệnh của thôn bộ Việt Minh cấm họp chợ

đêm, đề phòng bọn Việt gian trà trộn vào xã không kiểm tra được, nên xóm chợ

Ngã Ba kênh vào lúc vừa quá đỏ đèn đã trở nên buồn thỉu buồn thiu.

Chỉ

còn quán cà phê dưới tàn cây bã đậu, mấy tiệm hủ tiếu của người Hoa Kiều ở chỗ

dãy phố ngói nằm bên trong chợ ngó ra kênh và quán dì Tư Béo là có ánh đèn, lác

dác bóng người lui tới.

Chợ

chỉ đông ban ngày, nhưng người cũng chỉ nhóm họp lưa thưa. Nhiều gia đình đã

rục rịch tản cư xuống Thới Bình. Mấy hôm trước, những lúc trời im gió, dừng ở

bờ kênh có thể nghe tiếng trầm trầm của súng đại bác bắn từ xa. Sáng nay, nhiều

người còn nghe cả tiếng súng đại liên của tàu giặc ở hướng Ngã Năm. Dì Tư Béo

đóng cửa quán, nghỉ một ngày để thu vén công nợ, đi đòi các món tiền rượu chịu

của người quanh xóm.

Buổi

trưa rảnh rỗi, tôi cũng mò vào chợ chơi, nghe ngóng tình hình. Phòng thông tin

trước kia là nơi tụ họp đông người nhất. Vậy mà hôm nay cũng chẳng có mấy người

vào xem tin tức, bởi vì toàn những in tức cũ. Một đôi dòng tin mới, viết tay

dán vội lên đó thì cũng chẳng hơn gì sự hiểu biết của mọi người, chẳng đáng lưu

ý và hấp dẫn bằng những tin đồn nhảm vô căn cứ, thậm chí nhiều khi còn vô lý

nữa kia. Lực lượng phòng thủ của ta thế nào? Ngày mai rồi sẽ ra sao? Phần đông

người ta đến đó để tự đặt ra những câu hỏi và tự nghĩ ra những câu trả lời. Bọn

con gái bưng cả những rổ quả mãng cầu xiêm, vác cả những bó mía vào đựng trong

phòng thông tin để ngồi bán. Chúng nó chơi đánh chuyền chuyền hoặc róc mía xả

bừa bãi, la hét, cãi nhau om tỏi mà cũng chẳng ai rầy la gì. Tôi ngán ngẩm quá,

bỏ phòng thông tin lững thững đi dọc ra bờ kênh. chợt thấy lão Ba Ngù đ