ể làm như vậy đâu, nếu làm vậy các nhân viên kinh doanh khác sẽ có ý kiến.”
Trương Hoa cười cười: “Đương nhiên không phải là công khai, mà là ngầm thỏa thuận.”
2.
Cổ Vân Vân hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại có suy nghĩ này, đây là vấn đề cực
kỳ nhạy cảm, khi đã thuyết phục được bộ phận nhân sự và Phùng Lâm Hàn
đồng ý, còn phải để bộ phận tài chính tiến hành xét duyệt nữa cơ!”
Trương Hoa cười bí ẩn: “Đương nhiên phải có ích tôi mới hỏi cậu, hy vọng lúc tôi đề xuất phương án này, cậu sẽ ủng hộ tôi!”
Cổ Vân Vân ái ngại nói: “Thôi được, ý kiến của cậu lần nào tôi chẳng ủng hộ!”
Trương Hoa nâng cốc lên nói: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu mới được!”
Cổ Vân Vân nâng cốc rượu vang nhấp một ngụm, đột nhiên khẽ hỏi: “Chúng ta bao lâu rồi không ở bên nhau?”
Trương Hoa ngạc nhiên vặn lại: “Chúng ta ngày nào chẳng ở cùng với nhau?” Cổ
Vân Vân đỏ mặt khẽ nói: “Ý tôi nói là kể từ lần trước cậu say rượu ấy…”
Cuối cùng Trương Hoa đã hiểu ra ý của Cổ Vân Vân. Kể từ sau khi ly hôn,
thỉnh thoảng nằm trên giường, không phải Trương Hoa không có nhu cầu về
chuyện ấy, nhưng anh cũng biết, tuyệt đối không thể phạm sai lầm như vậy với Cổ Vân Vân được, trừ phi anh không cạnh tranh với Kinh Thao nữa và
quyết tâm lấy Cổ Vân Vân làm vợ.
Trương Hoa thậm chí từng nghĩ,
nếu thật sự bấn quá, anh thà ra ngoài tìm chứ không động đến Cổ Vân Vân, điều đó sẽ phá hỏng mối quan hệ thân thiết tưởng chừng rất ổn định và
hài hòa, không xa không gần như hiện nay.
Thế nên Trương Hoa chỉ cười hì hì mà không nói lời nào. Nhưng Cổ Vân Vân cũng biết, với Trương Hoa không thể quá vội vàng, dù sao anh cũng mới ly hôn chưa lâu, tâm lý vẫn chưa thể điều chỉnh lại.
3.
Trương Hoa sau khi ổn
định nhân viên kinh doanh của công ty mình cũng như các công ty nhân
viên bên Kinh Thao liền bắt đầu tiếp xúc với người phụ trách trực tiếp
của các khu mua sắm.
Trương Hoa không tiếp xúc với các cán bộ
cấp cao mà chỉ tiếp xúc với những quản lý bậc thấp hoặc trung, lựa chọn
phương thức làm quen là không nói chuyện công việc, khi rảnh rỗi thường
đến văn phòng họ ngồi chơi, nói chuyện phiếm. Các quản lý hầu hết đều là thanh niên, lại cộng thêm việc Trương Hoa đến chơi mà không có mục đích gì nên chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết.
Sau khi quen biết, Trương Hoa bắt đầu dẫn họ đi ăn uống nhưng vẫn như trước, không bàn
chuyện công việc. Dần dần, Trương Hoa gần như đã trở thành bạn bè với
hầu hết các quản lý trẻ tuổi.
Bên cạnh đó, Trương Hoa còn tiến
hành một việc mà chỉ có anh và cá nhân người đó biết, ít nhất ở công ty
điện tử Triết Đông chỉ có mình Trương Hoa biết. Khi thấy mọi thứ đã
chuẩn bị gần xong, Trương Hoa nói với Cổ Vân Vân: “Ngày mai tôi sẽ đệ
trình phương án này lên, hy vọng cậu triệu tập được Phùng Lâm Hàn, giám
đốc nhân sự và giám đốc tài vụ cùng đến họp!”
Trong phòng họp có năm người. Cổ Vân Vân lần đầu tiên tham gia vào cuộc họp nội bộ của
công ty, vì vậy Phùng Lâm Hàn, giám đốc nhân sự và tài vụ đều cảm thấy
rất kỳ quặc.
Trương Hoa biết Cổ Vân Vân đến họp sẽ không phát
biểu, nhưng chỉ cần Cổ Vân Vân có mặt là được rồi, đây là một cách gián
tiếp Cổ Vân Vân thể hiện sự đồng tình với Trương Hoa, chính vì vậy nên
anh mới một mực bắt Cổ Vân Vân phải tham gia.
4.
Cổ Vân
Vân nghe xong phương án của Trương Hoa mới hiểu tăng lương cơ bản cho
nhân viên kinh doanh đặc biệt mà Trương Hoa nói tối hôm ấy không phải là cho nhân viên kinh doanh công ty mình, mà là cho các cửa hàng trưởng và nhân viên lâu năm của bên công ty điện tử Kinh Thao.
Nói một
cách đơn giản thì cách làm của Trương Hoa là để lôi kéo những nhân viên
có kinh nghiệm và tài năng bên Kinh Thao về Triết Đông. Như vậy sẽ có
mấy cái lợi như sau: Một, tạo ra sự bất ổn trong lòng các nhân viên bán
hàng của Kinh Thao; hai, những người này nắm rất rõ ưu, nhược điểm của
sản phẩm Kinh Thao. Ba, đang vào mùa tiêu thụ, bị mất các nhân viên kinh doanh quan trọng là một tổn thất không thể bù đắp của Kinh Thao, cho dù có tìm được người thay thế thì cũng khóà thích nghi ngay được trong một thời gian ngắn. Thứ tư, tạo ra một ảo giác cho các thương hiệu khác, đó là nội bộ công ty điện tử Kinh Thao xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Thứ
năm, liên minh với nhân viên kinh doanh quan trọng của đối thủ cạnh
tranh sẽ tăng uy tín của công ty trong giới kinh doanh.
Những gì mà Trương Hoa nói cũng có phần có lý, nhưng với những quy tắc bất thành văn của các doanh nghiệp làm ăn chân chính, đặc biệt là những công ty
đã có thương hiệu sẽ không sử dụng thủ đoạn trong cạnh tranh. Triết
Đông, Kinh Thao đã có tiếng tăm nhất định trong giới, càng không thể sử
dụng thủ đoạn xấu xa này được.
Không phải Trương Hoa không biết, dù gì anh cũng làm trong ngành mấy tháng rồi, nhưng nỗi căm hận Trần
Dĩnh và Lục Đào khiến cho anh không thể không sử dụng thủ đoạn này để
đánh bại Kinh Thao.
5.
Đối với phương án này, giám đốc
nhân sự, tài vụ chỉ phát biểu qua loa ý kiến của mình, nói phải rất thận trọng, sau đó nói cần nghe ý kiến của Phùng Lâm Hàn.
Phùng Lâm
Hàn cứ trầm tư mãi, anh ta hiểu rất rõ quy định