
Vân Vân
nói: “Đột nhiên tôi lại thấy sợ cô ta, nếu đúng là cô ta, ngoài việc
trừng phạt cô ta bằng pháp luật ra thì còn làm được gì nữa chứ? Cô ta
đâu thể bù đắp về kinh tế để giải quyết nguy cơ của tập đoàn!”
“Kiểu gì thì cũng phải đi, phải làm rõ sự việc đã!”
Lúc gần đến chỗ Ngô Tĩnh, Cổ Vân Vân nói: “Cô ta ở rất gần chỗ cậu à?”
Trương Hoa nói: “Đúng thế!”
Cổ Vân Vân ngồi dựa lưng vào ghế, đột nhiên nói: “Có thể qua nhà cậu ngồi
một lát được không? Tôi muốn nghỉ ngơi một lát rồi mới đi!”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân giây lát rồi lại lái xe về. Cổ Vân Vân vào phòng
liền nhìn thấy quần áo của Trần Dĩnh phơi ngoài ban công, chỉ có điều
giờ cô chẳng còn tâm trí đâu mà để tâm đến những chuyện này nữa.
Cổ Vân Vân nói: “Thật ngại quá, tôi muốn nằm nghỉ một lát, tôi tìm Ngô
Tĩnh mãi mà không được nên đầu óc cứ căng như dây đàn, giờ thoải mái hơn mới thấy hơi mệt mỏi!”
Nhìn Cổ Vân Vân nằm xuống ghế sô pha là
ngủ luôn, Trương Hoa thầm nghĩ: Có lẽ mấy hôm nay cậu ta đã không được
ngủ rồi! Trương Hoa lay lay Cổ Vân Vân, nói: “Lên giường nằm một lúc đi, khi nào cậu dậy thì chúng ta đi!”
Buổi sáng Trần Dĩnh đến công
ty nhưng không gặp Trương Hoa, thế nên hỏi các nhân viên khác. Có người
nói mới sáng ra Trương Hoa đã cùng tổng giám đốc ra ngoài rồi. Cứ nhắc
đến Cổ Vân Vân là trong lòng Trần Dĩnh lại thấy bất an. Đối với Cổ Vân
Vân, Trần Dĩnh vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi kì lạ.
Mãi đến lúc gần hết giờ làm mà vẫn không thấy Trương Hoa và Cổ Vân Vân về công ty, Trần Dĩnh do dự hồi lâu rồi gọi cho Trương Hoa, hỏi anh đang ở đâu, tối có
về nhà ăn cơm không?
Trương Hoa đang ngồi trong phòng khách xem
ti vi, đợi Trần Dĩnh nói xong liền bảo: “Anh đang đi có việc ở bên
ngoài, tối nay không về ăn cơm đâu!” Cúp điện thoại, Trương Hoa vội vào
phòng gọi Cổ Vân Vân dậy, anh không muốn Trần Dĩnh về nhà nhìn thấy sẽ
Xem ra Cổ Vân Vân đã mất ngủ cả đêm nên lúc này ngủ rất say, Trương Hoa khó khăn lắm mới đánh thức Cổ Vân Vân dậy được. Nhân lúc Cổ Vân Vân đi rửa
mặt, anh liền sửa sang lại chăn mền cho gọn gàng.
Sau khi xuống tầng, Trương Hoa nói: “Có cần ăn gì rồi mới đi không?”
Cổ Vân Vân đáp: “Không cần, tôi không muốn ăn!”
Lúc gõ cửa, Ngô Tĩnh ra mở cửa rất nhanh. Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh lúc này, cảm giác vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt cô, xem ra mấy hôm nay cô cũng
không được nghỉ ngơi tử tế. Cổ Vân Vân bước vào, nhìn căn phòng một lát
rồi nhìn sang Ngô Tĩnh, lạnh lùng nói: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô
rồi, cô tiếp cận bố tôi mục đích là để hủy hoại tập đoàn của chúng tôi
phải không?” Ngô Tĩnh bình thản ngồi xuống giường, sau đó nhìn Cổ Vân
Vân, bình thản nói: “Có lẽ em nên gọi chị là chị gái!”
Cả Trương Hoa và Cổ Vân Vân đều ngạc nhiên nhìn Ngô Tĩnh. Trương Hoa vội hỏi: “Em nói vậy có ý gì?”
Ngô Tĩnh nhìn Trương Hoa cười: “Sở dĩ em chờ anh về mới chịu gặp họ là vì,
thứ nhất, để cho họ thấy anh hoàn toàn không hay biết chuyện này, vì vậy mọi chuyện đều không liên quan đến anh. Thứ hai, em không có nhiều bạn, anh là người duy nhất đáng để em tin tưởng!”
Trương Hoa nói: “Nói những chuyện này làm gì, lời em vừa nói có ý gì?”
Ngô Tĩnh cười cười không nói. Trương Hoa nhìn sang Cổ Vân Vân rồi kéo Ngô
Tĩnh ra ngoài ban công, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Ngô
Tĩnh cười chua xót: “Cũng giống như tình tiết của rất nhiều bộ phim
truyền hình, em là đứa con riêng bị người ta vứt bỏ, sau đó mẹ em đã bỏ
đến một nơi rất xa xôi và chật vật với sự sinh tồn, em cứ hi vọng đây
chỉ là tình tiết trong những bộ phim, đáng tiếc nó lại xảy ra với em!”
Trương Hoa nghe xong liền nghẹn lời, Ngô Tĩnh lại cười nhạt nói: “Thứ duy nhất ông ấy để lại cho em chỉ là một tấm ảnh, lúc đầy tháng mẹ đã bế em chụp ảnh chung với ông ấy!”
Mắt Ngô Tĩnh nhìn ra xa xăm, nói: “Nếu
anh từ nhỏ đã bị người khác chửi mắng là đồ con hoang, nếu như khi anh
lên cấp hai vừa phải đi học vừa phải nhặt phế liệu sống qua ngày; nếu
như khi lên đại học anh thậm chí còn chẳng có thời gian để ngủ, phải dựa vào những công việc làm thêm liên tiếp để kiếm tiền đi học, nếu như anh chỉ biết khóc cùng mẹ anh mỗi dịp lễ tết, nếu như khi mẹ anh qua đời
anh không thể mai táng cho bà được tốt nhất, anh sẽ hiểu vì sao em hận
ông ấy!”
Ngô Tĩnh quay đầu lại nhìn Trương Hoa, nói: “Anh biết
không? Năm nay ăn tết ở nhà anh là lần duy nhất em được tận hưởng bữa
cơm giao thừa đúng kiểu nhất, mẹ anh bảo em gọi điện về báo bình an với
gia đình, em chỉ có thể cầm điện thoại ra ngoài đi loanh quanh một lúc,
bởi vì em chẳng biết gọi cho ai cả!”
Nước mắt Ngô Tĩnh trào ra.
Trương Hoa trầm ngâm nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô rơi
lệ. Ngô Tĩnh lại nói: “Hồi đầu em bảo Lưu Vân Đông vào tập đoàn là hi
vọng anh ta có thể từ từ thăng chức, giúp em có cơ hội tiếp xúc với ông
ấy, về sau tình cờ gặp anh, cảm thấy có thể thông qua anh để tiếp xúc
với ông ta, nhưng chưa có gì thay đổi thì anh đã rời công ty điện tử
Triết Đông rồi. Nói thực lòng, mấy năm nay trái tim em đã dần bình tĩnh
lại, em cũng từng nghĩ sẽ tha thứ cho ông ấy, nhưng về sau an