
i: “Em là một cô gái thông minh, cũng là một cô gái lương thiện, cuộc đời của em
mới chỉ bắt đầu thôi, cho dù hiện giờ những gì em đã làm là sai lầm,
nhưng vẫn còn đủ thời gian để bù đắp!”
Trương Hoa buông Ngô Tĩnh
ra, nhìn cô nói: “Nếu em đã lựa chọn kiên cường, thì hãy kiên cường cho
đến cùng, chúng ta về thôi! Ngủ một giấc, đợi ngày mai mặt trời sẽ mọc,
em hãy nhìn theo hướng đi mới mà mặt trời chỉ cho mình rồi đưa ra quyết
định xem phải làm gì!”
Trương Hoa đưa Ngô Tĩnh đến tận nhà. Cửa nhà đã khóa rồi, Ngô Tĩnh lấy chìa khóa từ từ mở cửa.
Trương Hoa nghĩ, từ nhà Cổ Vân Vân đi ra không thấy Cổ Vân Vân đâu, xem ra cô
ấy không về nhà, có thể Cổ Vân Vân đã đến nhà riêng của mình rồi. Chuyện này có lẽ còn gây chấn động cho cô ấy hơn cả chuyện tổn thất của công
ty, dù gì cô ấy cũng chưa biết Ngô Tĩnh không phải là con ruột của bố
mình, có thể cô ấy cần một thời gian để điều chỉnh tâm lý.
Nhìn
bộ dạng mệt mỏi của Ngô Tĩnh, Trương Hoa bảo cô nghỉ sớm, chắc mấy hôm
nay không được ngủ yên rồi. Đợi Ngô Tĩnh ngủ rồi, Trương Hoa mới nhẹ
nhàng đóng cửa lại ra về. Trương Hoa vừa ra ngoài, Ngô Tĩnh đã mở to mắt nhìn ra cửa, nước mắt từ từ trào ra.
Trần Dĩnh về đến chỗ Trương Hoa ở, nấu cơm xong liền thu dọn quần áo và ngồi ở phòng khách xem ti
vi. Trong lòng Trần Dĩnh cứ lo lắng không biết Trương Hoa và Cổ Vân Vân
đi làm gì? Sao cả ngày không về công ty?
Đợi rất lâu không thấy
Trương Hoa về, cuối cùng cô quyết định đi tắm trước. Tắm xong lại ngồi ở phòng khách một lát, vẫn chưa thấy Trương Hoa đâu, Trần Dĩnh định đi
ngủ trước. Nhưng Trần Dĩnh lại không biết nên ngủ ở phòng Nhã Vận hay là phòng Trương Hoa. Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vào trong phòng Trương
Hoa.
Nằm trên giường Trần Dĩnh cứ cảm thấy có gì là lạ nhưng lại
không nói ra được lạ ở đâu, xoay người lại liền phát hiện có một sợi tóc xoăn ở trên gối. Trần Dĩnh đưa lên nhìn, biết là không phải của mình,
càng không phải của "
Chẳng nhẽ là của Cổ Vân Vân? Hôm nay hai
người đã cùng về đây ư? Trần Dĩnh ngồi bật dậy, không còn buồn ngủ chút
nào nữa. Cô đột nhiên cảm thấy mất phương hướng. Đợi Trương Hoa về nên
hỏi thẳng anh hay là giả bộ như không biết?
Liệu có phải là hiểu
lầm không? Hay là còn có nguyên nhân khác? Có nên hỏi thẳng anh ấy
không? Nghĩ đến chuyện hai người mấy năm nay, chuyện hiểu lầm của đôi
bên đã không ít, tất cả hiểu lầm đều là bởi vì đôi bên không chịu hỏi
thẳng đối phương.
Nhưng liệu đây có phải là hiểu lầm không? Hai
người ra ngoài từ sáng, đến giờ vẫn chưa quay về, còn có tóc ở trên
giường nữa. Chẳng lẽ cô ta cố ý để lại cho cô nhìn thấy? Trần Dĩnh lắc
lắc đầu, cảm giác thật sự mệt mỏi.
Đúng lúc ấy thì Trương Hoa mở
cửa bước vào, trong phòng vẫn sáng đèn, thấy Trần Dĩnh có ở nhà, trong
lòng Trương Hoa chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.
Đi đến cửa
phòng, thấy Trần Dĩnh đang ngồi ngây ra ở trên giường, mắt chăm chăm
nhìn mình, Trương Hoa khẽ cười nói: “Còn chưa ngủ à? À phải rồi, ở nhà
còn gì ăn không?”
Trần Dĩnh hỏi: “Thế tối anh chưa ăn gì à?”
Trương Hoa ngồi bên bàn ăn cơm, Trần Dĩnh mặc quần áo ngủ ngồi trên ghế sô pha. Trương Hoa nói: “Trời lạnh đấy, mau đi ngủ đi!”
Trần Dĩnh nói: “Không sao đâu!”, Trương Hoa lại vừa cắm đầu ăn cơm vừa mải mê suy nghĩ.
Lúc tối Ngô Tĩnh có nhắc đến nhà, nói rằng từ sau khi mẹ mất đã mất đi khái niệm “nhà”. Vậy thì “nhà” rốt cuộc là một thứ cụ thể hay chỉ là một
khái niệm trừu tượng? Là một nơi để quay về khi mệt mỏi hay là một sự an ủi khi cô đơn? Hay chỉ cần có một chỗ ở cụ thể đã gọi là “nhà”?
Lúc còn nhỏ, trong mắt anh, “nhà” là nơi che mưa che nắng, là một nơi an
toàn nhất, mỗi khi phải chịu ấm ức, không vui vẻ, về đến nhà có thể cảm
nhận sự an ủi lớn lao nhất, bởi vì trong nhà có bố mẹ. Đương nhiên trong nhà còn có cô em gái nhí nhảnh, lắm điều.
Nhưng Ngô Tĩnh chưa
bao giờ được cảm nhận những thứ này, chẳng trách cô lại hận bố mình như
vậy, mặc dù người ấy không phải là bố đẻ của cô.
Trương Hoa lại
nghĩ, mình hiện giờ thì sao? Nơi ở hiện nay có thể gọi là “nhà” không?
Có thể nó chỉ là chỗ ở, vậy sau này Tỉnh Tỉnh lớn rồi, trong lòng nó,
“nhà” sẽ như thế nào? “Nhà” của Tỉnh Tỉnh sẽ ở đâu? Là nhà ông bà nội ư?
Nghĩ đến đây, Trương Hoa không khỏi xót xa. Nếu mang đến cho con gái một gia đình không hoàn chỉnh, sau này liệu con có hận mình không? Liệu nó có
giống như Ngô Tĩnh, chỉ có nỗi hận đối với mình không?
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Trương Hoa ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Không nghĩ gì cả!”
Trần Dĩnh im lặng một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Trương Hoa, hôm nay anh có về qua đây à?”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh thầm nhủ: Có phải Trần Dĩnh đã phát hiện ra điều gì
không? Chẳng nhẽ Cổ Vân Vân đã để lại thứ gì đó? Hay đấy là vì giác quan thứ sáu của phụ nữ?
Trương Hoa đặt bát đũa xuống, ngồi xuống bên cạnh Trần Dĩnh, nói: “Đúng là anh có về qua đây, cùng về với Cổ Vân Vân”.
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, chậm rãi nói: “Có phải anh lại định đuổi em ra khỏi đây không?”
Trương Hoa khẽ ôm Trần Dĩnh vào lòng, nói: “Đồ ngốc, đ
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập