
n anh!”
Trương Hoa nói: “Không còn sớm nữa, em đưa Tỉnh Tỉnh đi ngủ đi!”
Trần Dĩnh lại nhìn Trương Hoa hồi lâu, sau đó khẽ nói: “Trương Hoa, tối nay anh có thể ngủ với em không?”
Con gái đã nằm ngủ say ở bên cạnh, Trần Dĩnh vòng tay ôm lấy Trương Hoa,
nước mắt khẽ lăn dài, nói: “Có phải em rất bất hiếu không? Bố mẹ ngần ấy tuổi rồi mà em không thể ở bên cạnh chăm sóc họ!”
Trương Hoa cúi đầu nhìn Trần Dĩnh, lúc này trông cô cực kì đáng thương. Cuối cùng
Trương Hoa không đành lòng, đưa tay lên vuốt tóc cô. Trần Dĩnh càng siết chặt tay ôm anh, cơ thể Trương Hoa dần dần có phản ứng, anh không khỏi
tự mắng mình, tại sao đúng lúc Trần Dĩnh đang đau lòng thế này mà lại
nghĩ bậy bạ, huống hồ con gái lại đang nằm bên cạnh.
Trương Hoa
định đẩy Trần Dĩnh ra nhưng lại không đành lòng, muốn kìm chế khao khát
này nhưng càng ngày nó càng mãnh liệt. Có lẽ Trần Dĩnh cũng cảm thấy sự
bất ổn ở Trương Hoa, cô vội lau nước mắt hỏi: “Anh sao thế?”
Trương Hoa nói: “Không có gì, chúng ta ngủ đi! Sáng mai còn đưa bố đi bệnh viện!”
Mấy ngày sau bố Trần Dĩnh đều ở trong viện. Bố mẹ Trần Dĩnh đều bảo không
cần vào viện, nhưng Trương Hoa và Trần Dĩnh một mực không nghe. Mẹ Trần
Dĩnh gần như cả ngày ở trong bệnh viện, buổi trưa và chiều tối Trần Dĩnh về nhà nấu cơm, rồi mang cơm vào viện. Trương Hoa dẫn con gái và Trần
Dĩnh đi đi về về suốt, về sau Trần Dĩnh bảo anh cứ ở nhà đợi, nói con
gái ngày ngày vào bệnh viện không tốt!
Trần Dĩnh vốn định buổi
tối ở lại trong viện chăm sóc bố nhưng mẹ Trần Dĩnh không đồng ý, nhưng
ngày nào Trần Dĩnh cũng rất muộn mới về nhà. Trần Dĩnh nói với Trương
Hoa: “Em xin lỗi, vốn định dẫn anh với Tỉnh Tỉnh đi dạo chơi vài ngày,
nào ngờ để anh ngày ngày ở nhà trông coi Tỉnh Tỉnh!”
Trương Hoa nói: “Không có gì, sức khỏe của bố là quan trọng!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh mệt mỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng nói: “Em đi tắm rửa rồi nghỉ sớm đi!”
Kì thực mấy tối nay Trương Hoa vô cùng khó chịu, kể từ tối đầu tiên ngủ
chung với nhau, anh biết rất rõ giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện
đó, thế nhưng tối nào anh cũng có ý muốn này, sau đó phải cố gắng rất
nhiều để đè nén.
Bởi vì quà tết cần thiết vẫn chưa chuẩn bị, mà
mẹ Trần Dĩnh ngày nào cũng ở trong bệnh viện chăm sóc bố Trần Dĩnh nên
Trương Hoa và Trần Dĩnh đành phải đưa cả Tỉnh Tỉnh đi mua sắm. Việc này
khiến cho hai người cảm thấy rất hạnh phúc.
Buổi chiều trước đêm
giao thừa, Trương Hoa lái xe đến bệnh viện đón bố mẹ về nhà. Thần sắc
của bố Trần Dĩnh đã khá hơn một chút. Về đến nhà, mẹ Trần Dĩnh nhìn thấy đã chuẩn bị hết đồ tết liền nói: “Sao hai đứa lãng phí thế, mua nhiều
thế này bố mẹ làm sao ăn hết được!”
Trần Dĩnh nói: “Sao lại lãng phí, còn họ hàng thân thích đến nhà cơ mà!”
Bố Trần Dĩnh nói: “Không cần phải lo lắng cho bố đâu, sáng mai dẫn Tỉnh Tỉnh về nhà đi!”
Đang nói chuyện thì Ngô Phong Hải và Lưu Huệ Anh bước vào, Trương Hoa ngạc nhiên nói: “Phong Hải cũng đến à?”.
Ngô Phong Hải nói: “Huệ Anh hôm nay mới được nghỉ, sợ cô ấy đi đường không an toàn nên tôi đưa cô ấy về đây!”
Mẹ Trần Dĩnh cười: “Huệ Anh, cuối cùng cũng chịu dẫn bạn trai về rồi đấy à!”
Lưu Huệ Anh ngại ngùng nói: “Anh ấy là bạn cháu, chỉ đưa cháu về đây thôi!”
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Còn chẳng phải như nhau sao?”, rồi lại hỏi Trương Hoa: “Hoa à, bọn con quen nh
Trương Hoa nói: “Dạ vâng, Phong Hải làm cùng công ty với con, là bạn tốt của con đấy ạ!”
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Thế thì tốt rồi, Huệ Anh với cái Dĩnh chơi với nhau từ
nhỏ, hai con cũng là bạn tốt của nhau, thật là có duyên!”
Trương Hoa hỏi Ngô Phong Hải: “Bao giờ thì anh về? Ngày mai tôi phải về nhà ăn tết với bố nên sáng sớm mai đã phải đi rồi!”
Trương Hoa nói: “Thế thì tôi đi sớm một chút, ngồi xe của tôi sẽ nhanh hơn xe khách đấy!”
Mẹ Trần Dĩnh muốn giữ Ngô Phong Hải và Lưu Huệ Anh ở lại ăn cơm, Lưu Huệ
Anh nói: “Mẹ cháu đã chuẩn bị cơm nước ở nhà rồi bác ạ!”, sau đó hỏi
Trần Dĩnh: “Hay là cậu với Trương Hoa qua nhà tôi ăn cơm đi!”
Trần Dĩnh nhìn mẹ, mẹ Trần Dĩnh nói: “Hai đứa đi đi! Mẹ với bố con ăn ở nhà
cũng được, chẳng mấy khi thanh niên các con có dịp tụ tập với nhau!”
Trần Dĩnh và Trương Hoa đưa con sang bên nhà Lưu Huệ Anh. Chắc vì bao nhiêu
năm nay Lưu Huệ Anh không đưa bạn trai về nhà nên bố mẹ cô có vẻ cũng
sốt ruột, lần này đột nhiên Lưu Huệ Anh dẫn Ngô Phong Hải về nên mẹ Lưu
Huệ Anh vui lắm.
Giờ nghe nói Ngô Phong Hải lại là bạn tốt của
Trương Hoa nên mẹ Lưu Huệ Anh càng vui hơn. Buổi tối mẹ Lưu Huệ Anh mời
mấy người đến cùng ăn cơm. Lúc ăn cơm, Ngô Phong Hải có vẻ rất thận
trọng, uống rất chậm và rất ít, có người mời rượu là nói mình không uống được.
Trần Dĩnh cười nói: “Phong Hải, ở nhà Huệ Anh cũng giống như ở nhà mình thôi, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu!”
Trương Hoa ngồi bên cạnh huých Trần Dĩnh, Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nhìn Trương Hoa rồi im không nói gì nữa.
Có người nói Trần Dĩnh nói phải, cứ coi như là nhà mình, uống nhiều rồi
thì đi ngủ là xong. Hơn nữa Lưu Huệ Anh là chị em tốt, hai người lại là
bạn tốt của nhau