XtGem Forum catalog
Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326254

Bình chọn: 8.5.00/10/625 lượt.

i về phương diện nào? Về công việc anh ta là một người

trung thành, đáng tin cậy của công ty. Còn về các phương diện khác thì

tôi không tìm hiểu!”

Trương Hoa dừng lại một lát rồi lại hỏi: “Làm sao cậu biết được địa chỉ của Trần Dĩnh?”

Cổ Vân Vân đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn Trương Hoa nói: “Sao hôm nay đột nhiên cậu lại hỏi tôi những chuyện này?”

“Không muốn trả lời câu hỏi này đúng không?”

“Đương nhiên có thể trả lời cậu, Trần Dĩnh có điền địa chỉ nơi ở hiện tại trong lí lích nhân sự!”

Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, sau đó đứng dậy sải bước ra ngoài. Cổ Vân Vân nhìn theo cái bóng của Trương Hoa, từ từ ngồi dựa lưng ra ghế.

Cổ Vân Vân đang ngồi dựa lưng vào ghế suy nghĩ thì Trương Hoa lại đi vào. Cô

ngồi thẳng dậy, cười nói: “Còn có chuyện muốn hỏi tôi sao?”

Trương Hoa nói: “Đương nhiên rồi, bởi vì hôm nay tôi buộc phải làm rõ một số chuyện!”

Cổ Vân Vân nói: “Thế cậu hỏi đi, còn chuyện gì nữa?”

“Vẫn là câu hỏi ban nãy, làm sao cậu biết được địa chỉ của Trần Dĩnh?”

“Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Trong hồ sơ nhân sự có ghi đấy”.

“Cậu địa chỉ Trần Dĩnh điền trên hồ sơ ư?”

Cổ Vân Vân đứng dậy, đi lại vài bước rồi nói: “Vậy tôi nói thật cho cậu

biết vậy, lần trước khi Trần Dĩnh bỏ đi, trong lòng tôi thấy áy náy nên

mới điều tra địa chỉ của cô ta, muốn biết cô ta đã đi thật chưa, nếu

chưa đi sẽ nói sự thực cho cô ta biết, ban nãy vì sợ cậu nổi giận nên

tôi mới không nói!”

Trương Hoa ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói:

“Vân Vân, cho dù cậu có làm gì, tôi đảm bảo sẽ không nổi giận với cậu,

bởi vì hiện nay thái độ của cậu với công việc và sự trưởng thành của cậu khiến cho tôi rất vui, chỉ có điều tôi vẫn hi vọng cậu có thể nói thật

cho tôi biết, những gì mà Vu Hâm làm thật sự không có liên quan gì đến

cậu chứ?”

“Cậu tin hay không thì tùy, hành động Vu Hâm đeo bám

Trần Dĩnh mà cậu vừa nói thực sự không liên quan gì đến tôi, thậm chí

tôi còn không biết những chuyện này.”

Trương Hoa đứng dậy nói:

“Tôi cũng hi vọng những chuyện này không liên quan gì đến cậu, dù gì cậu thay đổi như bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì!”

Buổi chiều sau khi

Trương Hoa rời khỏi công ty, Cổ Vân Vân vào phòng nhân sự xem hồ sơ của

Trần Dĩnh, phát hiện địa chỉ nơi ở mà Trần Dĩnh điền là địa chỉ nhà

Trương Hoa.

Buổi chiều Trần Dĩnh ở cửa hàng thỉnh thoảng lại cầm

điện thoại lên xem, lại đi ra ngoài nhìn quanh, đáng tiếc là chẳng nhận

được cuộc điện thoại nào, cũng không nhìn thấy xe của Trương Hoa đâu.

Đến chiều tối, Trần Dĩnh bắt đầu thấy hụt hẫng. Lưu Huệ Anh nói quá trưa

Trương Hoa sẽ về đến thành phố, tại sao anh ấy vẫn không đến tìm mình?

Trần Dĩnh đang chuẩn bị thu dọn ra về thì điện thoại đổ chuông. Trần

Dĩnh vội nhấc máy, hóa ra là điện thoại từ nhà Trương Hoa.

Mẹ Trương Hoa nói trong điện thoại: “Thằng Hoa về rồi, vừa bế Tỉnh Tỉnh ra ngoài chơi!”

Trần Dĩnh nói: “Mẹ à, con biết rồi mẹ ạ!

“Con có về không?”

“Con về ngay đây ạ!

“Cũng hơi muộn rồi, đi đường phải cẩn thận đấy!”

Trương Hoa bế con gái ra ngoài đi dạo một vòng rồi về, nói: “Tỉnh Tỉnh có đói không, đói thì bảo bà nội chuẩn bị dọn cơm nhé!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Giờ vẫn còn sớm, con ra ngoài một lúc đi!”

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Cái Dĩnh nó vừa gọi cho mẹ, bảo là hôm nay nó về, mẹ thấy hơi muộn nên không yên tâm, con lái xe đi đón nó đi!”

“Cô ấy đi xe bus về, con lái xe thì đón kiểu gì?”

“Từ trung tâm về đây phải chuyển một chuyến xe, con đến bến xe chờ nó đi!”

Mẹ Trương Hoa nói xong, thấy con trai cứ ngồi lỳ ra không muốn đi, tỏ vẻ

không vui nói: “Đi mau đi, cái thằng này sao càng lớn càng không biết

điều thế nhỉ?”

Bố Trương Hoa cuối cùng đành phải lên tiếng: “Muộn thế này rồi, đi mau đi!”

Lúc này Trương Hoa mới chịu đứng dậy, đang chuẩn bị đi lại ngồi xổm xuống

nói với con gái: “Tỉnh Tỉnh, có muốn đi với bố không nào?”

Con

gái kéo lấy tay Trương Hoa, cười khanh khách theo bố ra ngoài. Mẹ Trương Hoa nói với theo: “Muộn thế này rồi còn đưa nó đi theo làm gì!”

Trần Dĩnh đang ngồi trên xe buýt thì Lưu Huệ Anh gọi điện hỏi sao vẫn chưa

về nhà, có phải đang ở cùng với Trương Hoa không? Trần Dĩnh nói đang

trên xe về nhà bố mẹ Trương Hoa, Trương Hoa đã về đó trước rồi.

Cúp điện thoại, Trần Dĩnh lại cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ Trương Hoa vẫn

nghĩ rằng giữa cô và Vu Hâm có chuyện gì ư? Nếu không sao thì về nhà sao anh không gọi cho cô, trước đây lần nào về nhà anh cũng gọi cô đi cùng

mà.

Đến chỗ chuyển xe thì trời đã tối om, Trần Dĩnh đứng ở bến xe nhìn quanh, gần như chẳng có ai, ô tô buýt ở ngoại ô không nhiều như

trong thành phố, Trần Dĩnh thầm nghĩ, chẳng biết khi nào mới có xe

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng còi inh ỏi ở cách đó không xa, Trần Dĩnh

ngoảnh đầu lại, qua ánh đèn yếu ớt, cô nhìn thấy xe của Trương Hoa,

trong lòng mừng lắm, vội chạy về phía đó.

Đến gần xe cô mới nhìn

thấy con gái đang nằm trên ghế lái phụ ngủ ngon lành. Trần Dĩnh mở cửa

xe nhẹ nhàng ôm con lên, sau đó ngồi vào, nói: “Sao anh lại ra đây?”

Trương Hoa lạnh lùng nói: “Bố mẹ bảo anh ra đây!”

“Nhưng mà em vẫn vui lắm, sao anh lại dẫn