Duck hunt
Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326384

Bình chọn: 7.00/10/638 lượt.

y quán trà? Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Đến chỗ

tôi đi, không cần thiết phải tốn tiền thế đâu!”

Đến dưới lầu nhà Lưu Huệ Anh, Ngô Phong Hải đứng ngây ra, vẻ do dự, nói: “Anh lên có tiện không?”

Lưu Huệ Anh im lặng một lát rồi kéo Ngô Phong Hải lên: “Lên đi!”

Lưu Huệ Anh nói: “Tôi ở một mình, nhà hơi nhỏ, anh chỉ có thể ngồi trên giường thôi!”

Ngô Phong Hải vẫn rất giữ ý, chậm rãi ngồi xuống nói: “Chỗ anh ở cũng rất nhỏ!”

Lưu Huệ Anh nói: “Để tôi rót cho anh cốc trà nhé!”

Ngô Phong Hải vội đứng dậy nói: “Anh tự rót cũng được!”

Lưu Huệ Anh phì cười: “Anh biết trà để đâu không mà đòi tự rót”

Ngô Phong Hải kể cho Lưu Huệ Anh nghe chuyện của Vu Hâm xong, Lưu Huệ Anh

ngạc nhiên nói: “Mặc dù chưa từng gặp hắn ta, nhưng nghe Trần Dĩnh nói

hành vi, lời nói của hắn đều rất có chừng mực, năng lực và tướng mạo,

khí chất cũng không tồi, sao có thể là người như vậy chứ?”

Ngô

Phong Hải nói: “Chính vì những yếu tố ấy mới dễ dàng quyến rũ phụ nữ,

mới dễ dàng ra tay, huống hồ hắn ta lại là một gã đàn ông đứng tuổi,hững chạc”.

“Loại người này thật khốn kiếp!”

“Em đoán xem, ai là người nói cho hắn biết địa chỉ của Trần Dĩnh?”

“Ai thế?”

“Ban đầu hắn không chịu nói, về sau anh buộc phải đe dọa, hắn mới nói thật, hóa ra chính là Cổ Vân Vân.”

Lưu Huệ Anh nói: “Cổ Vân Vân ư? Tại sao cô ta lại nói địa chỉ của Trần Dĩnh cho Vu Hâm biết? Còn nữa, làm sao cô ta biết được chỗ ở của Trần Dĩnh?”

“Anh không chắc lắm, chỉ là suy đoán Cổ Vân Vân đã biết nơi ở của Trần Dĩnh

từ lâu, bởi vì lần trước Trần Dĩnh bỏ đi, có người đã đến nhà chủ nhà

hỏi thăm tình hình.

Ngô Phong Hải lại tiếp tục: “Còn về chuyện Cổ Vân Vân tại sao lại nói địa chỉ của Trần Dĩnh cho Vu Hâm biết, anh

không rõ lắm, ngày mai anh đi công tác rồi, cũng không có thời gian để

tìm hiểu!”

Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng, Ngô Phong Hải đứng dậy nói: “Anh phải về sớm một chút, ngày mai phải đi công tác rồi!”

Lúc Lưu Huệ Anh ra cửa, Ngô Phong Hải có gọi cô. Lưu Huệ Anh ngoản đầu lại

nhìn thấy hình như anh có chuyện muốn nói, liền hỏi: “Anh muốn nói gì

thế?”

Ngô Phong Hải do dự một lát rồi nói: “Không sao, em cũng nghỉ sớm đi!”

Xuống lầu, Ngô Phong Hải tự mắng bản thân: Sao không dám nói ra, chẳng nhẽ phải có rượu vào mới dám nói ư?

Mới sáng ra Lưu Huệ Anh đã gọi điện bảo Trần Dĩnh về thành phố. Buổi chiều

Trần Dĩnh về đến thành phố liền đến thẳng công ty Lưu Huệ Anh đợi cô tan làm. Hết giờ làm, về đến nhà, Lưu Huệ Anh liền kể cho Trần Dĩnh nghe

mọi chuyện, Trần Dĩnh cũng vô cùng ngạc nhiên.

Lưu Huệ Anh nói: “Sở dĩ Ngô Phong Hải muốn nói rõ tình hình của Vu Hâm cho cậu là vì sợ cậu nảy sinh thiện cảm với hắn ta!

Trần Dĩnh nói: “Sao tớ có thể có thiện cảm với hắn ta chứ?”

Nói xong rồi Trần Dĩnh mới phát hiện trong thâm tâm của cô không hề cảm

giác căm ghét những gì Vu Hâm đã làm với mình, chẳng nhẽ trong thâm tâm

cô cũng có thiện cảm với hắn? Hay là vì có một vài yếu tố tình cảm phức

tạp xen lẫn?

Lưu Huệ Anh nói: “Ngô Phong Hải trong lúc điều tra

phát hiện những người phụ nữ ấy đều nhận định Vu Hâm là một người đàn

ông tốt, hơn nữa còn tin tưởng rằng Vu Hâm chia tay với mình là vì bất

đắc dĩ, có nỗi khổ riêng!”, Lưu Huệ Anh nói xong liền nhìn Trần Dĩnh,

sau đó nói: “Chẳng phải cậu cũng từng nói thực ra Vu Hâm không tồi, có

thể coi là một người đàn ông tốt còn gì!”

“Chuyện ấy là khác, tớ

chỉ đứng từ góc độ của người ngoài cuộc để đánh giá mà thôi! Xem ra cái

vẻ bề ngoài rất dễ dàng cám dỗ người khác!”

Lưu Huệ Anh do dự một lát rồi nói: “Theo như nội dung mà Ngô Phong Hải nói với tớ ngày hôm

qua, anh ấy không phải hoàn toàn tin rằng giữa cậu và Vu Hâm không có

quan hệ gì với nhau!”

Trần Dĩnh nhìn Lưu Huệ Anh, nói: “Thế là thế nào?”

“Anh ấy có nói câu này: Bởi vì do năng lực điều tra có hạn nên anh ấy không

thể điều tra được tình hình trước khi cậu và Vu Hâm ra khỏi nhà cậu”.

Trần Dĩnh kinh ngạc nói: “Sao anh ấy biết Vu Hâm từng đến nhà tớ?”

“Tớ hỏi qua rồi, là Trương Hoa nói, xem ra những suy đoán của tớ lúc trước

là đúng, Trương Hoa đã nhìn thấy cậu cùng Vu Hâm đi ra khỏi nhà nên mới

hiểu lầm.”

Trần Dĩnh lẩm bẩm: “Chẳng trách mà anh ấy đột nhiên

lạnh lùng với tớ như thế!”, rồi ngoảnh đầu lại nói với Lưu Huệ Anh:

“Chuyện hôm ấy tớ đã nói với cậu rồi mà, giữa bọn tớ không xảy ra bất cứ chuyện gì hết, tớ thậm chí còn không thể biết Vu Hâm làm sao biết được

chỗ này mà!”

Lưu Huệ Anh nói: “Tớ đương nhiên là tin cậu rồi, tớ

cũng nói chuyện này với Ngô Phong Hải. Nhưng Ngô Phong Hải chỉ tin vào

sự thật khách quan thôi, phán đoán chủ quan cá nhânkhi có thể đúng nhưng cũng có thể nảy sinh những sai sót”.

Trong lúc Lưu Huệ Anh và

Trần Dĩnh nói chuyện thì Trương Hoa làm xong việc và trở về khách sạn,

thấy Ngô Phong Hải đang ngồi trong đại sảnh khách sạn chờ mình, Trương

Hoa liền nói: “Chắc đợi lâu lắm rồi hả? Đi thôi, lên lầu, cất đồ rồi ra

ngoài ăn!”

Vào phòng, Ngô Phong Hải nói: “Tôi chưa đói, đợi lát

nữa hãy đi ăn!”, sau đó liền kể cho Trương Hoa nghe chuyện của Vu Hâm.

Trương Hoa nói: “Chẳng trách mà tôi n