
huẫn gì chăng? Cuối cùng đành nói:
“Vậy để lần sau anh mời riêng em vậy nhé!”
Trần Dĩnh về đến nhà,
không bật đèn cũng chẳng bật ti vi, cả căn phòng yên tĩnh chẳng có chút
tiếng động, Trần Dĩnh ngồi ngây ra trên giường.
Lúc ở bệnh viện
nhìn thấy Kỉ Oanh mặt rạng ngời hạnh phúc, mẹ cô, còn cả mẹ Dương Uy đều ở bên cạnh chăm sóc, Trần Dĩnh nhớ lại đến lúc mình sinh con gái, trong lòng không khỏi chua xót.
Chủ yếu nhất vẫn là thái độ của Trương Hoa. Trần Dĩnh không hiểu tại sao Trương Hoa lại trở nên như vậy. Câu
nói: “Của cô ấy là của cô ấy, của tôi là của tôi” cùng với hành động bỏ
đi lạnh lùng của anh càng khiến cho cô thêm đau lòng.
Lần trước
sau khi đưa con đi, sau đó trở lại, mặc dù Trương Hoa không nói gì thân
mật, cũng không có hành động thân thâm mặt với cô, nhưng anh không bao
giờ tỏ ra lạnh lùng như thế. Tại sao? Chẳng lẽ là vì anh hiểu lầm chuyển cô và Vu Hâm ỏ trong quán cà phê? Hay còn vì nguyên nhân gì khác nữa?
Nghĩ đến đây, trong đầu Trần Dĩnh lại thoáng hiện lên hình ảnh Trương Hoa và Cổ Vân Vân nhận làm bố mẹ nuôi con trai Lí Dương Uy, chẳng lẽ đợt trước Trương Hoa thường xuyên đi công tác với Cố Vân Vân nên đã nảy sinh tình cảm chăng?
Trương Hoa ngồi trong xe, thấy Trần Dĩnh bỏ đi một mình, không khỏi nghĩ thầm: “Chẳng lẽ tối nay cô ấy đi gặp Vu Hâm?”
Cổ Vân Vân không lái xe mà cùng Ngô Phong Hải lên xe của Trương Hoa. Mấy
người vào ngồi trong xe của Trương Hoa rồi, Trương Hoa cũng không hỏi vì sao Trần Dĩnh không đi. Lí Dương Uy và Ngô Phong Hải nhìn sắc mặt của
Trương Hoa không ổn nhưng cũng không hỏi han gì, Cổ Vân Vân lại c không
hỏi.
Sợ tối uống nhiều quá không thể lái xe về, Trương Hoa lại
lái xe quay trở lại công ty, sau đó mấy người bắt taxi đến nhà hàng. Đến nơi, Lưu Huệ Anh đã ngồi ở đại sảnh chờ họ, nhìn thấy họ liền vội hỏi:
“Trần Dĩnh đâu?”
Trương Hoa không nói gì mà đi thẳng vào trong. Ngô Phong Hải ghé vào tai Lưu Huệ Anh, thì thầm: “Chắc là hai
người họ lại cãi nhau chuyện gì rồi, Trần Dĩnh đến bệnh viện rồi về luôn, không chịu đi ăn!”
Mấy người đi phía sau Trương Hoa lên tầng, Lưu Huệ Anh lấy điện thoại ra gọi cho Trần Dĩnh nhưng tắt máy.
Lúc ăn cơm, Trương Hoa thấy mấy người kia nói chuyện có vẻ rất dè dặt, lúc
này mới hay tâm trạng của mình đã ảnh hưởng đến họ. Anh bật cười nói:
“Hôm nay ăn mừng Dương Uy được làm bố, chúng ta phải uống cho đã đời mới được!”
Cuối cùng Lưu Huệ Anh mới lên tiếng: “Trương Hoa, rốt
cuộc anh làm gì với Trần Dĩnh thế? Cô ấy đã nói tối nay sẽ cùng đi ăn
với mọi người, sao anh vừa đi là cô ấy lại không đến thế?”
Trương Hoa nhìn Lưu Huệ Anh một lát rồi nói: “Hôm nay ăn mừng con trai Dương
Uy ra đời, những chuyện khác chúng ta đừng nhắc đến!” Lưu Huệ Anh đang
định nói gì thì Trương Hoa đã nâng cốc lên: “Mọi người cạn ly nào, tôi
xin cạn trước!”
Sau đó, Trương Hoa liên tục hô hào mọi người uống như không có chuyện gì xảy ra. Chắc là vì rượu nên chẳng mấy chốc không khí đã náo nhiệt hẳn, chẳng ai còn để ý đến chuyện không vui giữa Trần
Dĩnh và Trương Hoa nữa.
Ăn được một nửa thì Ngô Tĩnh đến, khiến
cho không khí càng thêm náo nhiệt, Trương Hoa nói: “Em bây giờ còn bận
hơn cả bọn anh, lại là nhân tài trong mắt chủ tịch Cổ, anh nhất định
phải em một ly!”, thế là mọi người liền hô hào ép Ngô Tĩnh phải uống.
Mọi người uống đến tận khuya, mà người uống nhiều nhất là Ngô Phong Hải.
Lúc gần kết thúc, Ngô Phong Hải đứng bật dậy mời Lưu Huệ Anh uống một
ly, uống xong đột nhiên nói: “Anh đã nghĩ rất lâu rồi, vừa hay hôm nay
có tất cả bạn bè ở đây, anh muốn nói với em câu này!”, Ngô Phong Hải
dừng lại một lát mới nói: “Huệ Anh, anh yê
Lưu Huệ Anh nghe xong thì đờ người ra, hồi lâu sau mới nói: “Anh uống nhiều quá phải không?”
Trương Hoa vội nói: “Người say thường nói thật mà! Mọi người cùng nâng cốc cho sự dũng cảm của Phong Hải nào!”
Mấy người còn lại cũng đứng dậy nói: “Phải cạn ly mới được!”
Lí Dương Uy rót đầy ly cho Phong Hải, nói: “Anh cũng phải uống với bọn tôi!”, Ngô Phong Hải cười sảng khoái nói: “Ok!”
Lưu Huệ Anh đứng bên cạnh nhìn bọn họ uống. Trương Hoa nói: “Huệ Anh, thực
ra mọi người đã nhận ra từ lâu rồi, chỉ có hai người là không chịu nói
ra mà thôi!”
Lưu Huệ Anh nói: “Uống nhiều quá rồi, tôi phải về
đây!”, nói rồi liền xách túi sải bước ra khỏi phòng. Trương Hoa đẩy Ngô
Phong Hải, nói: “Mau tiễn cô ấy đi!”, lúc này Ngô Phong Hải mới vội vàng đuổi theo.
Trương Hoa nói: “Thế chúng ta cũng đi chứ!”, lúc
xuống dưới, mấy người nhìn thấy Ngô Phong Hải quay lại. Trương Hoa nói:
“Lưu Huệ Anh đâu? Không tiễn cô ấy à?”
“Cô ấy không cần tôi tiễn, lên taxi rồi đi thẳng rồi!”
Lí Dương Uy nói: “Sao anh ngốc thế? Không biết ngồi luôn vào trong à?”
Ngô Phong Hải nói: “Chẳng phải cô ấy không có tình cảm với tôi nên mới đi trước hay sao?”
Ngô Tĩnh cười: “Yên tâm đi, nếu cô ấy không có tình cảm gì với anh thì đã không đi trước như vậy!”
Lí Dương Uy phải về bệnh viện nên đi trước, Ngô Phong Hải uống cũng khá
nhiều nên bắt xe về luôn. Trương Hoa với Ngô Tĩnh cùng đường, đang định
về thì Cổ Vân Vân nói