
n, thế là đã bỏ tiền thuê viết rồi
đem về dán lên tường.
Trong lòng anh, anh luôn hi vọng là con
gái, nên trong đầu anh từ lâu đã tưởng tượng ra cái tên này là của con
gái, dường như nhìn thấy cái tên này là anh lại như nhìn thấy con gái
mình. Trương Hoa phát hiện ra kể từ sau khi treo hai chữ này lên, cho dù ban ngày có mệt mỏi bực bội đến đâu, chỉ cần về nhà nằm lên giường,
nhìn thấy nó là mọi thứ đều tan biến hết.
5.
Trương Hoa
nhẩm tính ngày, hình như khoảng mười ngày nữa là sinh rồi. Lúc này anh
mới chợt nhớ đã lâu lắm rồi không liên lạc với Trần Dĩnh. Dạo này anh
hầu như không về nhà, nhưng cũng có gọi điện cho mẹ vài lần. Mỗi lần gọi về mẹ anh đều hỏi chuyện đứa bé, hỏi anh đã liên lạc gì với nhà bên đó
chưa, tình hình đứa trẻ hiện nay ra sao?
Trương Hoa nghĩ, dù gì
cũng là cháu nội, chắc chắn bố mẹ rất quan tâm. Trương Hoa nhẩm tính
thời gian, nghĩ xem đến lúc ấy liệu có bớt chút thời gian đi thăm nom
được không. Sau khi xem lại lịch làm việc thì vào khoảng thời gian ấy
anh phải tham gia đào tạo ở ngoại ô. Đây là đợt đào tạo liên hoàn, đợi
đợt đào tạo này kết thúc cũng phải hơn hai mươi ngày, đến lúc ấy Trần
Dĩnh đã sinh được mười mấy ngày rồi.
Cuối cùng Trương Hoa nghĩ,
chẳng còn cách nào khác, nếu đã lựa chọn công việc này thì có thể như
vậy. Nếu cô ấy sinh chắc chắn sẽ gọi điện cho mình, đợi qua đợt bận rộn
này sẽ đi thăm đứa bé.
Bởi vì Phùng Lâm Hàn và mọi người trong
bộ phận đào tạo đều hiểu lầm quan hệ của Cổ Vân Vân và Trương Hoa nên
trong suốt quá trình đào tạo ở khu trung tâm thành phố, họ hết sức hợp
tác. Điều này khiến cho hiệu quả đào tạo tương đối tốt, ngay cả Cổ Vân
Vân cũng đến hội trường nghe.
Khi Cổ Vân Vân nhìn thấy một
Trương Hoa đầy biểu cảm, nhiệt tình và linh hoạt trong ngôn ngữ cơ thể,
cô cảm thấy anh vô cùng xuất sắc. Cổ Vân Vân không ngờ Trương Hoa cũng
có tài trên phương diện này, một Trương Hoa có vẻ bàng quang, dửng dưng
với tất cả mọi thứ của trước đây dường như đã trở thành một Trương Hoa
đầy nhiệt tình và năng nổ, hơn nữa đây là lần đầu tiên Cổ Vân Vân nhìn
thấy Trương Hoa mặc vét. Một Trương Hoa như thế này lại càng trở nên lôi cuốn.
6.
Tối hôm kết thúc khóa đào tạo ở trung tâm
thành phố, Phùng Lâm Hàn và mọi người trong bộ phận đào tạo lại chiêu
đãi Trương Hoa. Phùng Lâm Hàn nói: “Kể từ ngày mai, mấy người các cậu sẽ phải bắt đầu đi về các tỉnh, tôi xin chúc các cậu thành công!”, sau đó
dặn dò phòng đào tạo: “Phải hết sức phối hợp với thầy Trương nhé!”
Mấy người họ nói: “Vâng, chắc chắn chúng tôi sẽ phối hợp ăn ý!”
Thế là Trương Hoa từ “giám đốc Trương” trở thành “thầy Trương”.
Tối nằm trên giường, Trương Hoa không khỏi tự cười nhạo mình, lòng thầm
nghĩ, con người thật kì lạ, luôn bị ép buộc đến một vị trí đặc biệt.
Trước đây chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vào làm việc ở bộ phận kinh doanh
của một công ty kinh doanh, càng không bao giờ nghĩ mình sẽ đứng trên
bục giảng để đào tạo nhân lực. Thế mà thoáng một cái, mọi chuyện đã đang diễn ra ngay trước mắt.
Ngẩng đầu nhìn hai chữ trên tường, lòng thầm nhủ: Chắc không đến mười ngày nữa là ra đời rồi. Rồi anh lại nghĩ, tại sao Trần Dĩnh không bao giờ chủ động gọi điện thông báo cho anh
tình hình đứa bé nhỉ? Dù sao đi nữa thì anh cũng là bố đứa trẻ mà.
Sáng ngày hôm sau, Trương Hoa đang chuẩn bị xuất phát ở công ty điện tử
Triết Đông thì Hàn Thiên Phàm gọi điện đến nói: “Tôi đã nghe báo cáo
rồi, hiệu quả đào tạo rất tốt, chỉ có điều ngoại ô không giống như trong thành phố, dù sao trong thành phố cũng đều là nhân viên của mình, có tố chất hơn, nhân viên ngoại ô tố chất không đồng đều, nhất định phải biết cách kiểm soát có hiệu quả trong quá trình đào tạo!”
Trương Hoa nói sẽ chú ý những điểm này.
Bởi vì lần này là khóa đào tạo toàn tỉnh nên công ty đã điều hẳn một ô tô
và một lái xe đến. Trước khi xuất phát, Trương Hoa gọi điện cho mẹ, nói
phải đi công tác gần hai mươi ngày. Sau khi nói vài câu, mẹ anh lại hỏi: “Tình hình bên đó thế nào rồi?”
Trương Hoa nói: “Con không liên lạc!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Chắc là còn khoảng mười ngày nữa là sinh rồi, sao vẫn không chịu liên lạc thế?”
“Gần đây con bận quá chẳng có thời gian!”
“Chẳng nhẽ bận đến mức không có thời gian để gọi điện thoại à?”
“Thôi được rồi, hai ngày nữa con nhất định sẽ gọi, xe chuẩn bị xuất phát rồi, đến lúc ấy con sẽ liên lạc với mẹ sau!” 1.
Cùng với
ngày sinh càng lúc càng đến gần, tâm trạng Trần Dĩnh càng nặng nề hơn.
Họ hàng thân thích vân thường xuyên hỏi: Bố đứa bé sao còn chưa về?
Những chuyện này với Trần Dĩnh chẳng có gì đáng nói, đáng nói là Trương
Hoa vẫn chưa gọi điện cho cô.
Cô hoàn toàn không biết lúc này
Trương Hoa đang tất tả cho đợt đào tạo trước kì nghỉ lễ mùng một tháng
năm, hàng ngày anh bận tối mắt tối mũi từ sáng cho đến tối, lúc nghỉ
ngơi cũng phải chuẩn bị tài liệu, còn phải tham gia tiệc rượu chiêu đãi
của các nhà phân phối. Gần như lúc nào cũng đi cùng với mấy người ở bộ
phận đào tạo, tối đến cũng ở cùng phòng với một người trong số đó.
Đương nhiên, đây không phải nguyên nh