
Cổ Vân Vân đáp: “Không vội, đợi lát nữa rồi đi!”
Phùng Lâm Hàn ngẫm nghĩ rồi cười bảo: “Tôi biết rồi, có phải bởi vì ‘ai đó vẫn còn ở công ty không?’”
Cổ Vân Vân nói: “Chú Phùng thật biết đùa!”
“Công ty chúng ta phải chiêu đãi ‘ai đó’, lãnh đạo như cô chắc cũng nên đi cùng chứ nhỉ?”
Phùng Lâm Hàn chẳng qua là nói đùa cho vui chứ anh thừa biết C Vân Vân không
bao giờ tham gia những buổi tiệc tùng như thế này. Nhưng Phùng Lâm Hàn
không ngờ là Cổ Vân Vân nhận lời ngay:
“Được thôi, tối nay tôi đang chám không biết đi đâu ăn đây!”
Chuyện này khiến Phùng Lâm Hàn hoàn toàn bất ngờ, nếu “đại tiểu thư” này mà đi cùng chắc chắn mọi người sẽ không thể thoải mái vui chơi, ăn cơm cũng
phải dè dặt chứ đừng nói là nói chuyện, uống rượu... Nhưng giờ đã cưỡi
trên lưng hổ rồi, xuống làm sao
Phùng Lâm Hàn đành phải cười trừ, nói: “Nếu đại tiểu thư cũng tham dự, vậy thì phí chiêu đãi phải nâng cao rồi!”
Cổ Vân Vân vui vẻ đáp: “Không thành vẫn đề, chi phí cứ để tôi kí duyệt!”
Mấy người ở bộ phận đào tạo cùng lên xe của Phùng Lâm Hàn. Phùng Lâm Hàn nói với Trương Hoa: “Cậu ngồi xe của Cổ Vân Vân đi!”
Trương Hoa lên xe liền nói: “Sao cậu cũng đi theo thế?”
“Sao tôi không thể đi cùng?”
“Cậu mà đi bọn họ đến ăn cơm cũng ngại!”
“Tôi không quan tâm!”
Một lát sau, Trương Hoa nói: “Sao vẫn chưa mang quần áo của cô ấy đến cho tôi?”
Cổ Vân Vân khó chịu nói: “Có mấy cái áo thôi mà cũng phải nhớ kĩ thế cơ à, cùng lắm sau này tôi mua vài cái chất lượng tốt tặng cho cô ta là được
chứ gì!”
“Có lẽ cậu chỉ dùng thương hiệu hoặc giá cả cao thấp để tính toán giá trị của sản phảm, nhưng không phải tất cả mọi người đều
như cậu!”
“Cứ coi như tôi thực dụng đi, thế là được chứ gì, ngày mai tôi mang cho cậu!”
3.
Phùng Lâm Hàn và mấy người trong bộ phận đào tạo vốn lo Cổ Vân Vân đến sẽ
khiến cho không khí trở nên ngột ngạt, ai ngờ Cổ Vân Vân còn chủ động
hơn cả bọn họ. Lúc uống rượu cô còn nói: “Mấy người sao mà uống từ tốn
thế hả?”, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt trước sự khuấy động của Cổ Vân Vân.
Phùng Lâm Hàn nói đùa: “Sớm biết thế này, trước đây
mỗi dịp chiêu đãi quan trọng nhất định phải kéo Vân Vân đi cùng, không
chỉ được ăn thịnh soạn mà uống cũng rượu ngon!”
Trương Hoa thấy Cổ Vân Vân uống nhiều thế, không nén được nói: “Cậu uống ít thôi, đừng có say nữa đấy!”>
Cổ Vân Vân cười: “Chẳng phải tửu lượng là do uống rượu nhiều liên tục mà
tốt lên sao?”, sau đó lại nói đùa: “Đương nhiên là tôi sẽ không uống say nữa!”, tất cả những lời nói này trong con mắt người khác lại trở thành
những lời nói đầy tình tứ.
Ăn cơm xong ra ngoài, Phùng Lâm Hàn
đã lái xe dẫn mấy người kia đi rồi, Cổ Vân Vân lái xe đưa Trương Hoa về
nhà. Trương Hoa nói: “Cậu uống nhiều rồi, để tôi lái xe cho!”
Cổ Vân Vân phản bác: “Chẳng phải cậu cũng uống rượu sao?”, nói như vậy nhưng vẫn đưa chìa khóa cho Trương Hoa.
Con người đều như vậy, cứ nghĩ rằng mình uống rượu xong lái xe sẽ không
sao, nhưng lúc nào cũng lo lắng người ta uống rượu xong lái xe chở mình
sẽ gây ra tai nạn. Trương Hoa vừa đi vừa lái: “Thật khâm phục các người, giám đốc Phùng cũng vậy, toàn lái xe sau khi uống rượu!”
Đến chung cư, Cổ Vân Vân nói: “Nếu đã lo tôi lái xe sau khi uống rượu, vậy cho tôi lên ngồi một lát, tỉnh rượu rồi tôi sẽ đi!”
Không đợi Trương Hoa kịp trả lời, Cổ Vân Vân đã xuống xe và đi thẳng lên lầu. Trương Hoa chẳng còn cách nào khác, đành lẽo đẽo theo sau.
Cổ Vân Vân vào nhà một cái là chạy ngay vào phòng Nhã Vận bật đèn lên xem cái giường, sau đó nói: “Cậu giặt sạch sẽ cả rồi à?”
Trương Hoa không nói năng gì mà bật bình đun nước.
4.
Cổ Vân Vân đi ra khỏi phòng Nhã Vận rồi vào phòng Trương Hoa, bật đèn lên, thấy trên tường có dán một bức tranh chữ, xung quanh là các bức duy mỹ, ở giữa có hai chữ nghệ thuật, nhìn kĩ mới nhận ra là hai chữ “Trương
Tỉnh”. Cổ Vân Vân liền lẩm bẩm đọc hai chữ “Trương Tỉnh”, hai chữ này có nghĩa là gì nhỉ? Là nhắc nhở bản thân phải luôn luôn tỉnh táo, hay là
một cái tên?
Trương Hoa ở phòng khách nghe thấy liền đi vào nói: “Sao cậu lại tự tiện vào phòng của người khác thế?”
Cổ Vân Vân chỉ vào hai chữ trên tường, hỏi: “Có nghĩa g>
“Chẳng có nghĩa gì cả, viết chơi thôi, mau ra ngoài uống chút trà rồi còn về cho sớm!”
Khó khăn lắm mới đuổi được Cổ Vân Vân đi, Trương Hoa liền đi tắm rồi lên
giường đi ngủ. Nằm ở trên giường, nhìn hai chữ ấy, trong lòng Trương Hoa lại thấy có chút ấm áp, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cuòi rồi lẩm bẩm:
“Hi vọng là con gái!”
Trước đây, Trương Hoa thường cảm thấy
chuyện có con rất mơ hồ, nhưng tối hôm ấy, sau khi Trần Dĩnh nói sẽ đặt
tên con là Trương Tỉnh, Trương Hoa liền cỏm thấy đứa bé như được cụ thể
hóa ở trong lòng, như đã tồn tại thực sự ở bên cạnh anh. Trước đây nghĩ
đến đứa bé, đầu tiên anh sẽ nghĩ đến cái bụng bầu của Trần Dĩnh, giờ
nghĩ đến đứa bé, Trương Hoa lại nghĩ đến cái tên Trương Tỉnh, thậm chí
nghĩ đến tên trước sau đó mới xác định cái tên này đã trở thành tên của
con mình.
Có lần đi trên phố nhìn thấy một người viết chữ nghệ
thuật, đột nhiên anh nhớ đến tên co